Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

DÙ ĐẾN DÙ ĐI


Hãy nói bằng bờ môi
Và hãy nghe bằng cảm xúc
Của nhịp rung ở phía sau lồng ngực
Ngôn ngữ của ái tình thường thiếu vắng âm thanh
Tiếng rộn ràng khi em gắn vào anh
Người hóa đá
ồ không-là tê cứng!
Chân đàn ông lúc yêu thành chập chững
Bước thấp bước cao
Bước nào dẫm tình sầu?
Tháo cũi sổ lồng vụng dại cả trong nhau
Sợ đánh mất đường quen mà lối lạ
Cơn mê đau giật giọng cười rôm rả
Cuộc bão bùng cướp hơi thở tròn vuông
Phong vân tan hương khói nhiễm vô thường
Ngầy ngật đợi dư âm qua chìm nỗi
Phải chăng là tình?
Phải chăng là tội?
Phải chăng là…
Đang dò dẫm nông sâu?
Vịn tay ngồi đang biết vẫn còn nhau
Đo cho phỉ tiếng canh chờ lãng đãng
Phiên chợ sớm mới hay trời vừa rạng
Mấy lần nghe …
gian díu quả bất ngờ
Môi nào thơm phà hơi lại cơn mơ
Ta muốn nói
Muốn nghe
thêm lần nữa!

NK

Thứ Năm, 28 tháng 5, 2015

LÀ SAO?

Là nhớ khi còn trong vòng tay
Là đau khi sâu xuống tình gầy
Ai đong từng giọt buồn trao gửi
Là biết thời gian chẳng đủ đầy

Là khóc khi chiều chưa cay mắt
Là hờn khi lính quính đôi chân
Là đem nông nỗi nuôi thương tật
Là bắt giam nhau xuống mộ phần

Là những chuyến đò không tới bến
Nước ròng nước lớn đợi mùa sau
Là quên lối cũ khi hò hẹn
Là đợi nhân gian nhuốm gợn sầu?

Là buổi tương phùng đã chia xa
Nghìn năm biết dài ngắn chi mà
Là đếm mỏi mòn theo nhịp thở
Cho bia với đá cũng nhạt nhòa

NK

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

CHO ĐÁNG MỘT NGÀY

Ta có thể tựa vào em khi em tựa vào hoa
Chỉ lúc đó trái tim không tỵ nạnh
Không đố kỵ và so đo toan tính
Để cho tình phơi phới ngự tầng cao
Nếu như mình chưa thể thuộc về nhau
Vẫn còn những ấm êm hoài sót lại
Khi ấy em cười
Ngời hơn vụng dại
Lúc trao nhau mật ngọt vị ái tình
Có dối gian nào che lấp bời van xin?
Có ấp yêu nào được xây trên vụ lợi?....

Ly café triền cao cao chấp chới
Nụ hôn bất ngờ để hoa cỏ ghen tuông
Lao xuống vực nhanh qua khúc khuỷa con đường
Hành trang chộn rộn
Hình hài lơ lững…

Em vừa xong một trang đời mới dựng
Tôi cũ mèm thương tích những lần yêu
Sáng trưa bâng khuâng,mệt lã góc chiều
Đích còn hư ảo
Đời còn chập chững

Ừ hoa
Ừ lá
Ừ Trăng
Ừ Bướm
Ừ trăm năm chỉ là cõi vô tình
Xin treo lên dòng tâm sự riêng mình
Ai là lưới
Ai là chim còn chưa biết!


NK

Thứ Ba, 26 tháng 5, 2015

VÍ VON


Ừ !
Phố cũng như người đàn bà
Hấp dẫn bởi vì có quá nhiều góc khuất
Những tàng cây xanh um
Và trăm loại cỏ hoa lất phất
Đón gió, đón sương, đón mưa,
đầy thản nhiên và chân chất
Ong bướm cứ vập vồ
Phố vẫn tựa chiêm bao
Ví dầu bằng cách gì ta xen giữa đời nhau
Bởi café?Bởi những bài thơ?
Bởi vòng tay,bởi bờ môi nồng ấm?
Những con dốc dài không xa hàng trăm dặm
Cũng đuối bàn chân đuổi theo mấy vụng về
Hoa nở tự đáy lòng mà mặt cứ ủ ê
Em xé chiều ra
Thành những vùng miên viễn…

Phút sắp giao hoan chợt thấy lòng tê điếng
Bằng mấy câu giống “Nhà hết gạo rồi!”
Hứng tột cùng bỗng chất ngất buông rơi
Dục căng cứng tự dưng xìu tan loãng
Phải chi đừng!?
Làm cạn men chếnh choáng
Đừng vịn nhau từng từ ngữ bâng quơ
Phải chi là!?
Đắm đuối mãi như thơ
Hương dịu ngọt dụ say lòng nhau suốt
Môi chạm môi đâu thể nào đau buốt
Tình chạm tình sao còn thấy xót xa
Phố chảnh đành hanh hệt tính đàn bà
Yêu hẳn muốn còn vùng vằng thách đố…

Nếu một ngày
Đồi cao người ta bỏ
Khe cạn dòng,hoa cỏ bị lãng quên
Nếu một ngày
Âu yếm bị thay tên
Xe ngựa vắng,sớm trưa đều cô quạnh….?

Trời có nắng nhưng trong hồn vẫn lạnh
Không có nhau-không có cả đường về!
Phố không còn huyễn hoặc đê mê
Đàn bà ngơ ngác khi đàn ông tuyệt mệnh

Thôi thì đến
Hãy vì nhau mà đến
Đến sát gần nhau trong cả chiêm bao
Cầu Phố hữu tình không cấy mầm đau
Cầu đàn bà
Lúc yêu hằng độ lượng

Đã là có
Ít nhiều gì cũng sướng

NK

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2015

NGÀY ĐẦU

Đường tím ngát màu hoa Mua rợp lối
Người tận không cùng mua vội những đường đi
Hai bên ta dệt vội tiếng thầm thì
Hoa còn tím
Chiều còn lung linh nắng
Cơn mưa ập ngang trời khoe lẳng lặng
Hàng cây phủ mờ
Triền dốc lá trong veo
Hướng băng lên là dốc tiếp theo đèo
Vòng tay kín vừa tròn lưng xiết chặt
Em
Gót son
Bùn dấy qua lất phất
Lạnh của chiều mưa.cao nguyên khép mắt hờ
Giở một trang đời
Nắn nót tiếp dòng thơ
Lời trăng mật không chỉ là bia đá
Mắt đã tung tăng làm hồng đôi má
Tim dập dồn với từng cánh hoa Chuông
Chợ im lìm
Người nhỏ nhẹ
Áo còn thơm
Mùi len mới quấn vai ngà nghe lòng ấm
Rúc vào nhau ly café thật đậm
Khoác tay tìm thang bậc xuống chợ đông
Thử để một ngày
Tình trôi dạt
Thả mông lung
Đèn đêm mờ tỏ đường dốc dài quanh quẩn
Ta lạc giữa muốn đi và muốn đến
Hàng quán cười xòa
Chung rượu nóng chảy tràn môi
Em vụng về đếm con dốc cùng tôi
Hoa này hoa nọ
Hết xanh rồi lại tím
Ngực cũng chảy tràn
Tiếng thở nồng tắt lịm
Chiếu giường rung
Hoa ngọc đã rã rời
Giấc thu ba
Em chợt hé môi cười
Đêm rất ấm dù ngoài kia rét mướt

NK

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

KHÓ HIỂU NHẤT VẪN LÀ...

Đàn bà!
Có khi còn dã man hơn thú dữ
Lúc coi nhân tình là vật sở hữu cất riêng
Tất cả những gì đã chấm phải giữ nguyên
Không sứt mẻ tơ hào
Không dấu hằn tì vết
Có chút bợn giây vào,hiển nhiên đi mà chết!
Vật vã trăm chiều cũng lại là đàn ông
Mỡ với Mèo-đời muôn thưở bất công
Ăn thì khổ,không ăn thì bị mắng
Đã ăn rồi xin vui lòng ngậm đắng
Nuốt cay vào chấp nhận kiếp lầm than
Cầu cho Trời gặp gỡ kẻ hiền ngoan
Bằng phận số hẩm hiu đành chịu

Em không biết hay giả vờ không hiểu?
Cuộc tình nào cũng mặn chát vị đời
Vá víu nhau nào phải trò chơi
Để bất chấp sẳn sàng làm sứt mẻ
Để đóng nắp thời huy hoàng son trẻ
Phó thác mạng mình vào tay kẻ cuồng ngông
Bao nhiêu lụy phiền vẫn cứ bảo rằng không
Không đủ đầy cho lòng tham vô đáy
Hỏi trên đời đã có vừa được mấy?
Để đàn bà an phận chịu cười vui!

NK

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2015

Ngày của ưu tư

Từ những nỗi niềm hoen ố cũ
Ta ngồi ngớ ngẫn đếm chiêm bao
Vẫn Trăng rọi xuống vàng mấy nụ
Hoa của ngày xưa nở độ nào

Từ những âm thầm mưa một dạo
Tứ bề giăng phủ giọt trầm luân
Gói cho kín kẻ đời cơm áo
Hở ướt tình riêng trọn vạn lần

Từ những bộn bề nghiêng cánh gió
Chìm sâu tiếng thở nhịp yêu người
Hỏi tận đáy buồn thêm vò võ
Bao giờ cho lại giấc nguyên tươi!

NK

Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2015

Đalat chiêu mưa em lỗi hẹn



Đalat đường đi dốc đèo sao mà lắm
Trèo,trèo lên tụt xuống bở hơi tai
Ly cafe đắng ngồi thở dốc
Em chẳng còn tôi,đã còn ai?

Mưa ngoài cửa kính hơi sương đọng
Tìm dấu bâng quơ cuộc hẹn hò
Ai khoác mây chiều vừa in bóng
Ta mòn ghế đợi mắt buồn xo

Đi nữa cũng về con dốc ấy
Chợt biết vô tình suối xuống sông
Bao lâu chăn chiếu yêu là vậy
Một phút tình trôi đã lạnh lòng

NK

THÁNG NĂM VÀ NHỮNG ĐIỆU BUỒN

Bàn ghế cũ góc âm thầm quán cũ
Không còn người phía cũ thuở xôn xao
Để một người còn lại chợt thấy đau
Làn gió nhẹ và sắc hoa chừng rệu rã

Em lần vui ngày vẫn hồng đôi má
Thiếu phụ rạng ngời với màu mắt long lanh
Thật ngập ngừng khi rón rén nói yêu anh
Biết đang chọn con đường đi với quỷ

Và nhân thế vốn ngập tràn khổ lụy
Nên lời yêu là đánh cược con tim
Sẽ rộn ràng hay nhức nhối hàng đêm?
Thời khốn khó,chim Hồng đang gảy cánh

Mưa tháng Năm bụi nhòa sương gió lạnh
Người đã xa ta rũ rượi bên thềm
Giọt lệ nào cạn kiệt để chảy thêm
Cho chia cách khi đau thêm lần nữa

Hạnh phúc chỉ lập lòe đôi ba bữa
Câu yêu thương ai đòi lại mất rồi
Đê mê nào xuất hiện ở bờ môi
Giờ đắng chát từ bờ môi dạo nọ

Tình khốn khó như đời ta khốn khó
Em biết rồi còn đánh cuộc mà chi!
Quán cũ nhọc nhằn ta vật lộn sân si
Mưa còn rớt
Lòng ta còn lận đận

NK

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

THẬT

Trong nhau là đã lỡ lầm!
Xa nhau còn nặng vạn lần trong nhau!

NK

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

NGÁN GHÊ

Tu chưa thành chánh quả
Sân chùa còn sân si
Giam mình quên quen lạ
Ta độ ta!Còn gì!

Sức lực còn lại 3
Tâm trí thừa chỉ 1
Chạy đường gần đường xa
Nghĩ suy như thằng dốt

Ghểnh cẳng thà chống chọi
Từ trong ta nỗi buồn
Thiên hạ thôi đừng hỏi!
(tọng vào mồm khúc xương!)

Tu-Hèm là tu hú
Cốt Khỉ lận trong hồn
Được vài năm nhí nhố
Nhăn nhở thời đem chôn

Nhầm gì qua nuôi chữ?
Chửa hoang một tình thơ
Ai điên rồ cất giữ
Đẻ ra một tên khờ!

NK

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2015

AI BẢO...

Mưa rồi!
Sùi sụt trời tuôn
Bỏ quên đâu đó nỗi buồn vác vai
Đi tìm do dự bấy ngày
Đánh rơi con nhớ tình gầy hom hen
Đã từng giận-Đã từng ghen
Vu vơ từng nỗi muộn phiền cháy lưng
Mòn theo ghế vạt đủng quần
Ngồi lang thang bụi
Ngập ngừng sương rơi
Khi như đuổi
Lúc như mời
Tỉnh ra trăm bận hư vời như nhau
Người dưng…
Nhớ chỉ làm đau!


NK

MƠN MAN

Vỗ tay,vỗ sóng,vỗ tình tôi nhè nhẹ
Mưa giọt gầy,giọt đọng lá rưng rưng
Nhỡ có giận hờn mắt đừng buồn em nhé!
Hãy chắt chiu những giây phút vẫn được gần

NK

LÀM SAO!?

Hãy đi!
Hãy quên!?
Những chuyện buồn chưa bao giờ kết thúc!?
Hay ngồi yên !?
Lặng lẻ cạnh bên lề !
Thai nghén cuộc tình giữa chốn u mê
Con tim đã gục oằn đầy thương tích
Mỗi một vết đau
Là một bầu tịch mịch
Xâu hết tháng ngày chỉ toàn thấy cam go
Chỉ vì trong nhau không có nghĩa tặng-cho
Mà trách cứ luôn hằn sâu cửa miệng….

Trời sắp khóc
Mưa như giùm cất tiếng
Nghe hỗn mang về lại cõi phù du
Lại một lần chua xót chuyện nên hư
Quay lưng lại,phía sau là vực thẳm
Ôi!
Mùa vui
Từ nay mùa suy gẫm
Xúng xính đau lòng chiếc áo chẳng vừa vai
Mai này đây
Biết đem khoác lại vào ai?

NK

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

XIN ĐỪNG

Có lẽ…
Vô tình nhìn về hướng ngược
Để thấy lòng đau vò võ bao lần
Có thể…
Bao dung nào cũng sẽ cạn dần
Theo những dỗi hờn còn trong góc khuất
Dù yêu thương
Đã vạn phần là thật
Ấm êm vẫn nằm trên sợi chỉ mong manh
Khi giọt mưa chiều còn muốn long lanh
Thay vì đến bờ môi tràn cơn khát…
Ai đã vì ai làm dòng nước mát!?
Vừa ngó lơ đã sụp đổ thiên đường
Nếu dùng dằng càng chết lịm phấn hương
Vốn dành tặng
Chỉ cho người…
Có lẽ…
Lẫn lộn cam go-nhuốm màu thái thế
Không biết là mình lạc mất đường tên
Có thể…
Đôi khi lòng nguội lạnh nhớ quên
Những mới cũ nhọc nhằn phù phiếm
Muốn chất chứa đến lúc nên mầu nhiệm?
Muốn chắn che thành mật ngọt riêng lòng?
Có lẽ…
Đời vốn tơ vò
Không thể thong dong
Với ái ố ngập tràn tim óc
Đêm trở mình chợt thấy mình khô khốc
Mãi ngây ngô
Tim lăn lóc vũng lầy

NK

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

NGUYỆN LÒNG

Thôi về
Quên những buồn vui
Trở trăn quá khứ-ngậm ngùi tương lai
Chỉ là
tóc xỏa theo vai
Mặc tình ngang dọc,ngắn dài tùy tâm
Khói sương lạnh lẻo khôn cầm
Ngày đưa hư vị
Tối lầm lạc mơ
Nẻo tình ve vuốt hồn trơ
Đường yêu dụ hoặc xác xơ tim gầy
Thôi về
Chan tủi làm đầy
Chữ đam mê nhỏ đã trầy thịt da
Non bồng quên lối gần xa
À ơi nước nhược còn ta với mình?
Vẫn còn tin-Chẳng còn tin?
Gửi trao chưa vẹn chút tình đơn sơ
Người gieo mật đắng
Ta chờ
Đêm nay chợt biết dại khờ nhớ nhau

NK

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

YÊN TÂM TA HIỂU CHUYỆN RỒI

Người thiếu phụ làm lại từ tuổi năm mươi
Vẫn mang đậm nét cuời rạng rỡ
Em có trong tay một chân trời mới mở
Gấm vóc nào có đủ ấm không em?

Chắc là hơn bàn tay trống ta mềm
Từng run rẫy bơ vơ chiều níu kéo
Của đáng tội-khác chi cành hoa héo!
Mang dâng ai nhạt nhẻo cả lời thơ

Nên tầm thường xa lạ với giấc mơ
Thời con gái bao lần em đã ước
Em lục lọi kiếm tìm sau trước
Chung quanh ta rốt cuộc chằng có gì

Để men tình cũng mau chóng suy vi
Nhen mầm đổ vỡ lớn dần trong hai đứa
Đời có khúc dỗ dành nhau từng bữa
Rồi thốt nhiên lạnh toát mặc áo quan

Xin từ nay đường rộng giữa nhân gian
Đừng tiễn biệt dù có lần thân gá nghĩa
Sẽ có một ngày chúng mình thấm thía
Đời đâu phải là mật ngọt như mong

Ai bảo ai tìm cớ đổi thay lòng
Mà cùng quẩn làm nghèo đi ký ức
Ai đã đau hơn? Ai người chất ngất?
Mua ở đi-Để quên chuyện hư vời

Thôi chuyện đời mình cũng thứ đùa chơi!

NK

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

ĐÃ ĐỦ ĐẦY

Thôi em đừng nói!
Những lời buồn làm xa xót tim nhau!
Thôi em đừng khóc!
Có gì đau hơn những giọt lệ sầu?
Một đời dài
Đi chưa hết nỗi nông sâu
Mà lạc lỏng bao chiều thương ngày nhớ

Thôi em đừng tới!
Cung đàn vui thấp thỏm nốt ngân trầm
Mùa cũng thay lòng cho Trời Đất thấy không?
Dây hoan hỉ đâu phải là bất tận!
Thôi!
Em đừng giận!
Nỏn nà giao và hối tiếc bâng quơ
Vị của hơi run bên khắc khoải mong chờ
Ngượng nghịu nhập vai lần thay áo mới
Mộng chiếm hữu bàng hoàng nghe dịu vợi
Muốn đến gần càng thấy mỗi lúc xa

Thôi!
Em đừng
nhắc chuyện hôm qua!
Mối tưởng tiếc chắc gì còn nguyên vẹn!
Tự gở bớt đi hẹn thề ước nguyện
Đứng lại nhìn nhau
Chấp nhận thế
Cũng lạnh lòng!

NK

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

TÌNH TRẦN

Ta giận em thì em giận ta
Lời vui tắt trái tim mình nghẹn nhịp
Sao nói lòng sẽ mang cả kiếp
Mà nay không hiểu lấy một lần?

Phút nào vừa ngoan ngoãn trao thân
Chẳng đủ giữ tự tôn và kiêu hãnh?
Không thấy nhớ? Không buồn? Không thấy lạnh?
Khi dõi theo mạch luyến ái tan dần?

Ta nhớ người quằn quại khắp châu thân
Như chiếc roi vô tình quật mãi
Điên! Đau! Bấn loạn chiều nếm lại
Dư vị đau thương phảng phất chập chùng

Quỵ gối thương mình Trắc trở bao dung
Hoài dâu bễ cho con tim rướm máu
Em ở đâu cho hồn ta nương náu
Hết một ngày biết sống sót một ngày

Yêu là đau Là rối rắm dại ngây
Sao không thấu trái tim từng bạc hạnh?
Hãy chẻ ra xem từng phần từng mảnh
Để tin rằng đau đớn ấy là yêu

NK

BỠN CỢT LÒNG NHAU?

Mười mấy năm giang hồ khắp chốn
Tình trống như người có nghĩa gì đâu
Lúc muộn màn tưởng tìm gặp thấy nhau
Ngờ đâu chỉ là yếu lòng trốn nấp
Em qua những cuộc tình dở dang khuất tất
Tôi mãi tình cờ trôi vuột dịp biết quen
Suy cho cùng đơn chiếc cũng cùng tên
Mà nghiệt ngã vốn thời gian cạn kiệt
Có ai tình cờ nặng lòng hối tiếc?
Chỉ có em che dấu bớt đời mình
Em bảo rằng từ lâu lắm biết tin
Sao yên lặng không bỏ công tìm gặp?
Có lẽ là bận cùng người ôm ấp
Hạnh phúc nên cho thành của để dành!
Khi một mình với trống vắng vây quanh
Em mới nhớ có tôi từng hiện diện ...
.................?....................................
Nay chung chạ hiểu ra tình phù phiếm
Lại đuổi xua tìm mới thỏa niềm mơ?
Tôi lại về phần số vất vơ
Làm gì biết đóng thế vai quá tệ
Đau một lần để hay đời dâu bễ
Buốt tâm cang gian dối của lòng người
Tình cũng là một thứ đùa chơi!

NK

TÌNH YÊU LÀ THẾ

Yêu em!Yêu em rất nhiều!
Lần đau ngây ngất bên chiều
Một ngày bâng khuâng cách trở
Một ngày xa xót đìu hiu
Một ngày quay quắt cô liêu

Yêu em!Yêu em vội vàng!
Tình ơi sao nỡ phụ phàng!
Vầy duyên tim chưa kịp ấm
Mà đành quay bước sang ngang
Để người vất vưởng hồn hoang

Yêu em!Yêu em lỡ lầm!
Từ lâu chỉ dám ước thầm
Tàn canh bên nhau từng phút
Mai còn bám lấy dư âm
Dù đời sẽ mãi xa xăm

Yêu em!Yêu em dại khờ!
Lắng nghe thuyền vội lìa bờ
Con tim từ đây sầu héo
Chúc người hạnh phúc như mơ
Ta ngồi đếm lại ngây ngô

NK

EM CÒN NỢ TA

Em còn nợ ta!
Nửa lời từ biệt
Nụ hôn chia xa
Và trời luyến tiếc

Em còn nợ ta!
Ly café đắng
Quán gần quán xa
Mắt buồn lặng ngắm

Em còn nợ ta!
Đường đêm về lối
Nhìn vệt sao sa
Nguyện cầu bối rối

Em còn nợ ta!
Dầm mưa chung áo
Hương người như hoa
Hòa tan vào máu

Em còn nợ ta!
Lời xin thầm kín
Trước mộ ngày qua
Bây giờ vẫn nín

Em còn nợ ta!
Chăn tràn hơi ấm
Vòng tay chua ngoa
Ngỡ tình đăm đắm

Em còn nợ ta!
Chuyến về biển lớn
Nghe hồn trầm kha
Tật nguyền vừa chớm

Em còn nợ ta!
Niềm tin kết ướm
Đâm nghe thịt da
Ban mai vỡ òa

Em còn nợ ta!
Một đời như là…

NK

XIN EM LẦN CUỐI

Bay đi…bay đi em!
Cánh chim cô đơn mệt nhoài săn hy vọng
Vừa trân mình tránh cạm bẫy bủa giăng
Phía sau miếng mồi ngon
thường là chiếc lưới ăn năn
trong hy vọng có bã đời là thuốc độc
Sa vào đó không kịp hối mình ngu ngốc
Men ái tình đâu ai dễ chịu cai
Đừng nhé em
Chờ đá nát vàng phai
Dù tung cánh khó thoát vòng bi lụy…
Bay đi…bay đi em!
Tránh những khu vườn hoa mỹ
Làm chim ngàn tự do lượn khắp Trời
Cố tìm riêng nơi chốn để nghỉ ngơi
Đừng tham mãi giấc vinh hoa phù phiếm
Em cứ bay đi-dù nơi này tắt lịm
Ánh dương quang em đã tạo quanh mình
Một ánh mắt ngà-một đóa môi xinh
Tôi sẽ giữ trong tâm tư mình vậy…
Bay đi…bay đi em!
Trong cả tôi chắc em chưa nhìn thấy!
Cũng rắp tâm giương chiếc bẫy chực chờ
Mỗi một con người đều ẩn chứa nhuốc nhơ
Đằng sau yêu là mưu đồ chiếm hữu…
Bay đi…bay đi em!
Tôi còn nơi bám víu
Không phải bận lòng ngày gió lạnh hồn ai
Không phải tiễn đưa cho tay chạm bàn tay
Lời vĩnh quyết long lanh hoài nuốt lại
Bay đi…bay đi em!
Nếu đường trần xa mãi
Ta còn nhau trong nỗi nhớ lúc chong đèn
Ta còn nhau giờ mặc niệm Trăng lên
Và từ tâm xưa cố cùng gìn giữ

NK

CAM PHẬN

Đánh thức
Vài giấc mơ của ngày xưa
Em và ta
Có một thời bay bỗng
Phố xá lung linh-thời gian cô đọng
Mỗi một mặt người là một nét duyên
Dù có những xốn xang-có những lụy phiền
Cơn gió nhẹ lại thổi vào quá khứ…
Giờ ta lại lục tung tìm những thứ
Để biết rằng ký ức vốn bao dung
Mỗi một giây là một khắc đáng mừng
Không quay lại –chắc rằng không quay lại!
Ta đánh thức
Góc đời nhiều ngây dại
Ngỡ ngàng quên đau mới vốn là tình
Hạnh phúc là quyền được van xin
Được oán trách từ hư vời nông nỗi…
Cho ta xin
Một mình mình hối tội
Và xin em
Cứ bình thản lên đường
Mong có lần nghĩ đến chữ yêu thương
Để chôn kín giận hờn từng hiện diện
Mai này đây
Con tim ngừng binh biến
Ngang qua đời còn nhớ đến cố nhân
Ta sẽ về
Thui thủi tự lo thân
Ói mật đắng xoa vào nghìn thương tật
Tìm lần vui chà nguyên nhân muốn khóc
Cầu nguyện cho người
Chôn lấp cho ta

NK

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

GHI VÀO LƯU BÚT


Gót nhỏ đường trơn lắm!
Em qua nẻo muộn màng
Men cuộc tình chưa đậm
Mai đã là sang ngang

Mưa có làm nguôi nhớ?
Nắng có chở dịu sầu?
Hoa yêu tàn cánh vỡ
Phượng máu tràn tim nhau

Nơi phương trời xa tít
Chôn giấu tiếng tơ lòng
Một thân là cô tịch
Còn gì cho ngóng mong?

Đường chiều nằm trơ ngã
Ta sẽ về chiêm bao
Mắt xưa giờ lạ quá
Cho cuối cùng hư hao

NK

TỘI NGHIỆP

Tội nghiệp!
Những thằng đàn ông thèm vợ!
Mơ mái ấm gia đình
Khát cháy một bờ vai
Nên thân hoài cứ phải chia hai
Một nửa đi cày
Một nửa học đòi làm phục vụ
Ngu!
Dốt!
Cứ tưởng đâu mình thứ dữ!
Chèm nhẹp việc công
Bê bết chuyện nhà
Miệng muốn khâu để chặn thói ba hoa
Túi muốn bít để đừng gây thất thoát…
Tội nghiệp những thằng đàn ông thèm khát
Chốn bình yên ,câu thủ thỉ dịu lòng
Cứ dấn thân làm chuyện hư không
Là viên gạch lát chân cầu qua suối
Ôm mơ hão
Bịt mắt mình
Đắm đuối
Ngỡ trần gian là mật ngọt hương hoa
Rồi một hôm
Tỉnh muộn giấc
Vỡ òa
Kẻ đóng thế vụng về-chưa chuyên nghiệp…
Khụy chân đơn mỏi mòn lần bước tiếp
Tội nghiệp ta lần thèm khát
Lại lần đau

NK

THÁNG HẠ PHƯƠNG HỒNG KHOE KHẮP LỐI/CÓ NGƯỜI ĐƠN LẺ KHÓC CHIA LY

Tháng Năm về ngang lối
Bụi cũng vướng mắt người
Chẳng ai người có lỗi
Chỉ vì là cay thôi

Tháng Năm ngày tiễn biệt
Mang giọt mưa đầu mùa
Hạ quay mình da diết
Vùng vằng buông nắng trưa

Phượng không hồng mà đỏ
Nhuộm màu máu chia ly
Mai ở phương trời nọ
Thử xem đau những gì?

Gửi về chiều quá khứ
Ky cóp mấy lần vui
Làm hành trang kê gối
Ngày sau lúc ngậm ngùi

Sân ga ngày cất cánh
Không còn chỗ cho ta
Café và mưa lạnh
Quán xưa nấp buồn nhòa

Tháng Năm vừa biết mất
Hạnh phúc tưởng vào tay
Thì thôi đời bỏng rát
Cố vui lấy vài ngày

NK

NỰC CƯỜI

Ô hô!Đời cũng rất vô thường !
Mòn mỏi một lần lạc tiếng thương
Ta lạc nhân gian ghì bất hạnh
Làm sao níu lại mộng vuông tròn!?

Ngày nhiểm vô ngôn chiều vô thức
Giọt buồn ngưng kết lớn thành giông
Tối đen tâm sự như màu mực
Gội nốt đêm nay hết bận lòng

Đường vội ngăn chia chẳng ai cần
Muộn phiền san sẻ,lạnh chung chăn
Gió khuya gợi nhớ bàn tay lạnh
Đã ấm vì ai khéo gọi mừng

Bao giờ vén sạch lớp khói sương?
Che lấp hồn nhau thưở chung đường
Dẫu không đến được cùng chung bến
Cũng giải thoát nhau khúc giận hờn

Ô hô,ta lại ước xa vời!
Thực vốn đắng lòng đến thế thôi
Sao còn tơ tưởng điều hư ảo
Lấy tay che trọn hết khung trời!

NK.

ĐƯA TIỂN

Ai đùa chi ác?
Một vạt thơm tho
Từng hẹn đem cho
Mà giờ chẳng thấy

Tình đong đã mấy
Nhiều ít chưa tường
Bỗng hóa khói sương
Theo đời hư ảo

Tháng ngày đôn đáo
Nặng nhọc vác mang
Đổ đốn hoang đàng
Đem chia lần gặp

Vội vàng chóng gấp
Cuộc hẹn ba sinh
Phủ phục theo tình
Tình chan mật đắng

Trả người trong trắng
Lời ngọc ban sơ
Gom hết mong chờ
Riêng ta làm vốn

Quay về khó khốn
Để lại mồ côi
Lệ khóc chia phôi
Cam lòng giữ hết

Một lần gắn kết
Thôi hãy đừng buồn
Mai ngày mưa tuôn
Em về xứ lạ

Tình nào xin trả
Em sẽ nhẹ lòng
Như những chờ mong
Chưa từng hiện diện

Như thuyền về biển
Nhắm hướng tương lai
Xây đắp chuổi ngày
Lòng an tâm tịnh

Mai này súng sính
Mặc lại áo hoa
Cũng xem như là
Kiếp duyên phần số

Chuyến xe thổ mộ
Ta đã cam lòng
Dù muốn dù không
Vẫn là chúc phúc

Dẫu cho lồng ngực
Ngâm ngấm nhói đau
Khi người trông theo
Người sang xứ lạ

Mai này tất tả
Đừng hận đừng thương
Những đoạn vô thường
Ta người chung lối

Ngàn lần tạ lỗi
Xin cứ yên lòng
Đừng bận còn không
Chút tình chưa phỉ

NK

NỖI SẦU AI HAY

Võng buồn lầm lỡ giăng ngang
Đong đưa ngây dại dở dang cuộc tình
Thôi về
nếm lại chính mình
Đôi khi gặp được bóng hình thuộc quen
Cầu trời
Cho gió thổi lên
Vắt qua mấy buổi đường tên bẽ bàng
Bắn về phương của tim nàng
Chảy dòng máu đỏ muộn màn biết đau
Dù không phải khúc duyên đầu
Cũng xin ước được về sau từ rày…

Ai ngờ ai khéo phủi tay
Nuôi cò đâu biết có ngày mất tăm
Đừng đau
Vì giấc trăm năm
Bỏ ta ở lại chỗ nằm cũng đau
Theo nhau
Chân bước đường đau
Tim khờ trao lại
Nghìn sau tạ lòng

NK

BỖNG NHIÊN MÌNH BIẾN THÀNH DĨ VÃNG

Bỗng nhiên mình biến thành dĩ vãng
Hơi bất ngờ rồi sau đó thấm sâu
Những hớ hênh ngầy ngật đủ vừa lâu
Cơn chếnh choáng từ men nồng chai lọ

Nằm ngơ ngác giữa tầng sâu đốn đổ
Hay muộn màn cọc mốc chuyện tử sinh
Tiếc bâng quơ vụn vỡ một cuộc tình
Sợ hãi lắm vẫn đi về phía lũ

Đời mấy tí!Sá gì thân mới cũ!
Vụn tro tàn nhòe nhoẹt góc chiêm bao
Hỏi vì sao đâu để biết vì sao
Lần run rẫy bỏ quên mình giữa phố

Chân có lẽ cũng là đồ ở trọ
Đầu không còn cư ngụ trên thân
Tay vụng về trói lấy mấy cách ngăn
Con Sẻ nhỏ trân mình trong gió loạn

Ta sẽ về sau nhục nhằn chán vạn
Đợi chuyến đò chở mục rỗng từ tâm
Tự khuyên mình đọc lại chút vô âm
Của ngôn ngữ tải vào lòng bằng mắt

Sẽ lại cười vui đêm tàn gió hắt
Ngó lên Trăng tròn khuyết được một thời
Phù du như đoạn ngắn của kiếp người
Luôn vất vưỡng nơi đầu ghềnh cuối bãi

Kẻ chốn lầu son người phường cỏ dại
Duyên số chỉ là câu mĩa mai buồn…

Chỉ là mầm mống của tai ương

NK

NUỐI...

Rồi thôi!
Tim chận ngăn buồn
Rời Xuân thuyền trót chọn đường biển xa
Mai này đây
Vệt châu sa
Thương người còn đỏ thịt da cùng người
Mãi xin nụ ấy còn tươi

NK

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

LẦM LỠ

Ngậm u mê rồi cổ mình rát buốt
Còn một trời tâm khảm nuốt sao trôi!
Từ ngữ kia trơn tuột ở đầu môi
Thả vất vưởng cho bốn bề ô trọc

Mai có mất đừng sững sờ bật khóc
Chỉ là lần nhoi nhói dưới bàn chân
Không cần đâu- Vuông đất lấp mộ phần!
Cũng gian dối như thói thường vốn có

Tưởng ghé vai chia tháng ngày khốn khó
Nào ai hay là toan tính thiệt hơn
Sống chua ngoa thêm dẫm mãi nẻo buồn
Chưa vừa đủ há cam đồng cộng xẻ

Ta đã quen những lối mòn dâu bễ
Van xin gì nông nỗi mộng tôi đòi
Tiếc phút tàn không có lấy gương soi
Để nhận diện cái gọi là vì,với....

Yêu- Chưa đủ!Khi phân chia dịu vợi
Mối sang hèn,lòng cao ngạo so bì
Cứ mặc tình đeo đuổi,kiếm tìm đi!
Rồi sẽ gặp cho thỏa lòng đòi hỏi

NK

MỘT MÌNH MÌNH ĐAU

Tôi về nhặt nhạnh hương hoa
Còn dư đâu đó giữa ta với người
Xưa quen điểm xuyến nét cười
Giờ cay vinh hiển đến lời cũng gươm
Đâm ngang chẻ dọc dập bầm
Đời nhau là cuộc lỡ lầm nặng mang
Nhớ chi mắt lệ trễ tràng
Đôi khi lòng dối dặm ngàn tìm nhau
Bây giờ không hận mà đau
Vì vai đóng thế mục nhàu tâm tư
Khi ai cạnh chẳng còn người
Vỗ về phủ dụ nên hư lững lờ...
Một người như nhện giăng tơ
Một người bàng bạc nuôi mơ riêng lòng
Trải lời biết thật hay không?
Hay mang lấp đủ cho dòng kiêu sa
Sao đành gán phận là ta?
Để giờ phó mặc nhạt nhòa hợp tan
Cũng xong lần dạo cung đàn

NK

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

TÂM BỊNH

Khi đã sắp trở thành phế vật
Một cơn đau cũng nhục nhã không ngờ
Ai sẽ biết con tim mình bỏng rát?
Khi đớn hèn đánh sập mọi giấc mơ

Khi bàn tay chẳng chịu dắt bàn tay
Con nước nhỏ bỗng trở thành sóng dữ
Đời chia cắt từng tấc lòng mới cũ
Tất cả tin yêu không đủ vỡ một ngày

NK