NỰC CƯỜI
Ô hô!Đời cũng rất vô thường !
Mòn mỏi một lần lạc tiếng thương
Ta lạc nhân gian ghì bất hạnh
Làm sao níu lại mộng vuông tròn!?
Ngày nhiểm vô ngôn chiều vô thức
Giọt buồn ngưng kết lớn thành giông
Tối đen tâm sự như màu mực
Gội nốt đêm nay hết bận lòng
Đường vội ngăn chia chẳng ai cần
Muộn phiền san sẻ,lạnh chung chăn
Gió khuya gợi nhớ bàn tay lạnh
Đã ấm vì ai khéo gọi mừng
Bao giờ vén sạch lớp khói sương?
Che lấp hồn nhau thưở chung đường
Dẫu không đến được cùng chung bến
Cũng giải thoát nhau khúc giận hờn
Ô hô,ta lại ước xa vời!
Thực vốn đắng lòng đến thế thôi
Sao còn tơ tưởng điều hư ảo
Lấy tay che trọn hết khung trời!
NK.
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ