Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

MỘT MÌNH MÌNH ĐAU

Tôi về nhặt nhạnh hương hoa
Còn dư đâu đó giữa ta với người
Xưa quen điểm xuyến nét cười
Giờ cay vinh hiển đến lời cũng gươm
Đâm ngang chẻ dọc dập bầm
Đời nhau là cuộc lỡ lầm nặng mang
Nhớ chi mắt lệ trễ tràng
Đôi khi lòng dối dặm ngàn tìm nhau
Bây giờ không hận mà đau
Vì vai đóng thế mục nhàu tâm tư
Khi ai cạnh chẳng còn người
Vỗ về phủ dụ nên hư lững lờ...
Một người như nhện giăng tơ
Một người bàng bạc nuôi mơ riêng lòng
Trải lời biết thật hay không?
Hay mang lấp đủ cho dòng kiêu sa
Sao đành gán phận là ta?
Để giờ phó mặc nhạt nhòa hợp tan
Cũng xong lần dạo cung đàn

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ