MUỘN MÀN NHẬN DIỆN
Rập rình của tình nhân khói mỏng
Yêu bao giờ cũng tan loãng như mây
Giọt bao dung không đủ kín bàn tay
Mà cút bắt hao mòn dần vinh nhục
Trong hơi thở cuống cuồng phân trong đục
Ngoài miên mang vây bức nghĩa đúng sai
Đành cười trừ còn biết đổ cho ai
Khi cháy khét những mầm xanh mới nhú
Tất tả hiện như hoang đàng Tu Hú
Khóc một thời nước mắt dỗ con tim
Mua gì thêm ngày mật đắng bên em
Thèm cũ rích môi cười đời bất cận
Biết cũng trễ trỗi bài ca thương hận
Nhọc nhằn còn đong rót mãi phân ly
Mùa đã sang hum húp nửa bờ mi
Mưa sẽ xối cuốn trôi điều dang dở
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ