BỖNG NHIÊN MÌNH BIẾN THÀNH DĨ VÃNG
Bỗng nhiên mình biến thành dĩ vãng
Hơi bất ngờ rồi sau đó thấm sâu
Những hớ hênh ngầy ngật đủ vừa lâu
Cơn chếnh choáng từ men nồng chai lọ
Nằm ngơ ngác giữa tầng sâu đốn đổ
Hay muộn màn cọc mốc chuyện tử sinh
Tiếc bâng quơ vụn vỡ một cuộc tình
Sợ hãi lắm vẫn đi về phía lũ
Đời mấy tí!Sá gì thân mới cũ!
Vụn tro tàn nhòe nhoẹt góc chiêm bao
Hỏi vì sao đâu để biết vì sao
Lần run rẫy bỏ quên mình giữa phố
Chân có lẽ cũng là đồ ở trọ
Đầu không còn cư ngụ trên thân
Tay vụng về trói lấy mấy cách ngăn
Con Sẻ nhỏ trân mình trong gió loạn
Ta sẽ về sau nhục nhằn chán vạn
Đợi chuyến đò chở mục rỗng từ tâm
Tự khuyên mình đọc lại chút vô âm
Của ngôn ngữ tải vào lòng bằng mắt
Sẽ lại cười vui đêm tàn gió hắt
Ngó lên Trăng tròn khuyết được một thời
Phù du như đoạn ngắn của kiếp người
Luôn vất vưỡng nơi đầu ghềnh cuối bãi
Kẻ chốn lầu son người phường cỏ dại
Duyên số chỉ là câu mĩa mai buồn…
Chỉ là mầm mống của tai ương
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ