Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2022

AI NGƯỜI TIỄN BIỆT

Mưa ướt đường trơn người vắng bóng

Chút tình sót lại nhuốm tàn phai

Đã không còn sức hoài nuôi mộng

Nâng niu trìu mến gót trang đài                           

 

Gió vuốt hơi tràn chiều lóng ngóng

Lạnh phủ hồn em-Nhớ tôi không?

Bao mùa tất tưởi trồng hy vọng

Vừa nhú mầm xanh đã phụ lòng!      

 

Ai đi thầm lặng ngoài sương gió

Vác những mùa Thu trả cho người

Một đời run rẩy từng hơi thở

Mong tim còn thắm máu còn tươi!

 

Đèn leo lắt rọi làng quê nhỏ

Trăng đã chồm lên tỏa thị thành

Trái khuấy ghẹo nhầm cho phần số

Thơ chôn xuống mộ,cỏ vừa xanh!

 

NK

 


HỎI NGƯỜI

Còn lời nào chưa nói với nhau không!?
Mưa đã trút phủ phàng mờ ký ức
Loang lổ tình xưa-vụng về góp nhặt
Vá víu đường Mây-thấp thoáng Trăng tàn
Vàng cuộc mơ đầu -giấc chợt nghiêng hoang
Thời dịu ngọt bao nhiêu lòng chưa phỉ
Chiêm bao sánh đôi em hóa thành Đắc Kỷ
Tiếc bản thân mình chưa phải Trụ Vương
Vậy là đành buông bỏ hết yêu thương?
Vậy cũng phải xa trông niềm luyến ái?
Chơi hết vui người không trở lại?
Thấy đèn rồi đom đóm đã mờ câm
Bao năm muộn phiền đi hướng xa xăm
Cái gọi là người yêu bỗng dưng thành khách lạ
Chuyến tàu băng đêm một đời hỉ xả
Mưa nhụt chí trai,tàn tạ quay về
Vũng ưu phiền đắm đuối nốt oan mê
Khóe mắt không cam nhìn lên thân phận
Ô hay!Thuyền không độ,ghé bãi bồi lận đận
Kêu than gì không qua chữ trần ai!
Tiếc chi hoài một lối chông gai!
NK

KHI NGƯỜI YÊU TÔI KHÓC

 Cầu vồng chợt vắt ngang mây

Vạn thanh thiên lệ phủ đầy nhân gian
Ôi chao!Ai tổn thương nàng?
Âm u cả đất hoang mang cả trời!
Giọt buồn vừa trượt chạm môi
Giọt đau thánh thót đã rời mi hoen
Ngày dường muốn biến thành đêm
Biển không đủ chứa lệ em tuôn trào
Ngập tràn đến tận non cao
Mồ côi tôi đứng
Vụng chào tang thương
Lệ nồng cũng đượm dư hương
Mơ tôi làm võng đưa buồn cho ai
Đong đưa một khắc trang đài
Đong đưa một cõi hình hài mơ si!
Em còn dấu lệ hoen mi
Tôi còn ngơ ngẩn chân đi lạc loài
Ngày mai sẽ có còn nay?
Một đôi mắt ngọc chớp bày bão giông?
Chỉ vừa lắng cả dòng sông
Chỉ như đem gội sóng lòng cuồng xô
Tụng thầm hai tiếng Nam Mô!
Nín đi em
Kẻo hồ đồ thế nhân!
NK

TÌNH TÔI


Này là tình vu vơ vu vơ

Đôi khi trong lắm lúc hoen mờ
Lá Thu vàng lạc trong cánh gió
Mơ ôm em khát nỗi mong chờ
Này là hồn đơn sơ đơn sơ
Xa xa trông vọng khuất tôn thờ
Xin cứu rỗi mắt môi thần tượng
Biển ngàn năm sóng vỗ tràn bờ
Này là lòng ngây thơ ngây thơ
Hương tóc thơm dịu hoặc ơ hờ
Pha nỗi niềm chiều vay tiếc nhớ
Ta với chiều gục chết cùng thơ
Này là hờn bâng quơ bâng quơ
Sau trăm năm còn mỗi ai ngờ?
Đừng tan nhanh lời tình ta gửi
Em
Dối lòng
Kiếp nữa
Có cho!?
NK