Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2018

KHI TRONG LÒNG KHÔNG CÒN SÓNG

Có nghĩa là không có gì vui
Cả nỗi buồn cũng không thèm bén mãng
Như mệt mỏi linh hồn mình khô cạn
Biếng nhác châu thân tâm trạng rã rời
Nhàm chán bủa vây không muốn thốt thành lời
Giương con mắt ngu ngơ nhìn quanh quẩn
Cả một đời dài nỗi chìm lận đận
Xếp lại sân si trống vắng đến buồn tênh
Điều cưu mang giờ không tuổi không tên
Qua thời vận con sông nào cạn kiệt

Đường dài thẳm cuối cùng nào ai biết
Chuyện nhục vinh bia miệng lại là ai?
Sống vạn ngày hun đúc để nhạt phai
Cây thiện mỹ trồng hoài không kết trái
Gai con mắt đành khép hờ mi lại
Chướng lỗ tai cố nuốt đắng vào mồm
Thế là câm dần dà những sớm hôm
Thành chùm gửi quẩn quanh hoài góc tối

Sống là đã cam tâm giành lấy tội!
Giật miếng ăn thiếu thốn ở cõi đời
Của muôn loài đang bi phẩn lẻ loi
Chẳng trả được lại gì cho thế giới

Tất cả ngóng mong,chực chờ,trông đợi
Đều hư vô biền biệt đến lạnh lùng
Khí Trời này xấu hổ thở hơi chung
Lại phí phạm,đớn hèn không dám nhận

Trả hết tâm cang-nguồn cơn di hận
Sóng thôi vỗ bờ-cát có giận hờn chăng?

NK




Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2018

TỪ TẠ

Nhân sinh có mấy người toại chí?
Đời dễ chi đi thẳng một đường!
Lối rẽ chia lìa cơn mộng mị
Thôi thì cay đắng dứt lời thương!

Xanh cỏ bao nơi từng ghé lại
Chưa hình dung được mộ mình xanh
Mai ai ghé tới giùm tay hái
Một mớ cỏ hoa dại dỗ dành

Sống thời buông thả thói ngông nghênh
Chết sẽ ngoan thân nén một mình
Đừng sợ oan hồn đeo bám dọa
Hứa chỉ nhìn xa chả kết tình

Thôi nhé!Vẫy chào trăm năm cũ!
Ta người chưa được mấy lần vui
Để ta làm bạn thơ và rượu
Cho say trong cả mãi ngủ vùi

NK

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2018

THÔI TA DỪNG OÁN!




Niệm lời trách oán chuông ngân nghẹn
Thôi kệ phóng sinh quỷ lòng ta
Cứ mặc sức gào như đao bén
Chùa gần không niệm-niệm chùa xa

Người gần không lý-lý người xa
Giữa trưa mong ngóng nụ Quỳnh hoa
À ơi!Tâm thỉnh tình trắc trở
Ngơ ngẫn nghìn năm nỗi nhớ nhà

Không được cùng chung về một lối
Không nghe vụn vỡ tiếng ai cười
Xa nhau có mấy nghìn cây số
Mà gần như cạnh lúc Trăng soi!

Cùng hứng soi chung ánh mặt Trời
Thôi thì cũng phước mấy kiếp tu
Nếu duyên không trọn tình chưa vẹn
Lại hứa lai sinh vọng đến người

NK

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2018

MƯA QUA MIỀN KÝ ỨC


Tim!
Đa mang từ thuở thiếu thời
Chân!
Hoang vu lạc bước cõi người
Tạ tình
Một ngày hồn van có nhau
Sao đau?Sao đau?
Đêm mơ còn hoài

Xin!
Câu ca nhân từ phai hờn
Đi!
Cho trăm Phương xa cũng gần
Bồi hồi
Tím màu áo ai gió lơi
Mưa ơi!Mưa ơi!
Thu vàng đang sang

Đời!
Hắt hiu như phiên chợ chiều
Lòng!
Hư hao đắng cay càng nhiều
Người xưa!
Mấy ai dư hương gìn giữ
Riêng ta!Riêng ta!
Giong buồm cô liêu

NK

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2018

NUÔI MỘNG CHỜ TÀN



Thế rồi cũng đã vỡ tan
Trái tim yêu giữa trần gian hững hờ
Chỉ còn lại mấy tờ thơ
Người xưa bỗng chốc tự nhòa vì đâu!?
Xui chi tương ngộ ban đầu
Để hơn một nửa tỉnh đau theo mình
Suốt đời ngập ngụa vô minh
Xe duyên rối chỉ rượu tình ai say?
Sáu mươi đà trót hao gầy
Vén vun phiền muộn cho đầy dỡ dang

Dù gì cũng đã vỡ tan
Mùa yên vui muộn đã mang theo người
Bạc lòng mộng chỉ cầm hơi
Mà hương xưa đó
Lỡ rơi chốn này!

NK

ĐỪNG NHÌN EM NỮA ANH ƠI(*)

Hoa xưa đâu còn xinh nữa!
Sao người vẫn đắm đuối người?
Dáng xưa gầy thêm sầu chứa
Đếm thầm đã mấy “đôi mươi”

Theo chồng mùa vui ngắn ngủi
Xe hoa lên một lần rồi
Mấy năm cho hương tàn lụi?
Ai hay lệ thắm bờ môi?

Gặp người để mộng bay xa
Nhắn theo Mây đã buồn òa
Nhắn theo gió mùa Đông rét
Còn gì cho người cho ta?
NK
(*)Kiếp nào có yêu nhau-Nhạc Phạm Duy/CS Thái Thanh