Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

Trắng Đêm

Đêm như dài
Phận mình như ngắn!
Người như cội nguồn
Về lại thênh thang

Vòng tay nào đau
Xiết dấu muộn màng
Cơn giông cuối phố lá sân nhà rơi rụng
Tình ngây ngô chảy hết vào đáy trũng
Mùa Phượng tàn nhặt nhạnh sắc máu tươi
Có chút gì đăm chiêu mà lúng túng thế tôi ơi
Yêu em đến tội
Chán mình đến bệnh

Ngày hôm qua
Dìm hồn sâu bên biển
Cũng có lần
Treo tuốt tận núi cao
Núi cao biển sâu chứng kiến cạn lời nhau
Giun Dế cũng phì cười tránh mặt

Ngôn từ nào vỡ ra bằng thật
Có đám mây chiều sà xuống vỗ về thân
Người cùng tương tư
Cùng ao ước ngàn lần
Đêm chiết thọ chia nhau từng ngày sống
Để mong ước mỗi giây đều là mộng
Nơi đến tình cờ
Chờ đợi hữu tâm

Đếm chi dài hơi thở của trăm năm
Trong uổng phí nhọc nhằn hồn túng thiếu
Tất tả ngược xuôi
Chôn vào bận bịu
Vốn là dành trăn trối đã xa vời

Nhạt màu son mà thắm lại hồn môi
Thôi gai góc cho tình thôi thổn thức
Đêm như dài
Tự dưng tìm ngốc nghếch
Ngủ đi nào
Mai lại rất yêu em!

NK

Thứ Ba, 7 tháng 7, 2020

VÀ CAFE KHÔNG EM

Ơi!Cafe chờ gì mà rơi chậm!?
Giọt vắn dài thánh thót nhỏ bâng quơ
Góc phố trầm ngâm,nẻo khuất,đèn mờ
Ta lại đợi
Như cả đời vẫn đợi

Thói quen cũ mèm
Tâm tư chẳng mới
Sẵn sàng rêu phong và cỗ kính quanh năm
Tuần có bảy ngày đâu thể đẻ ra thêm
Tim một quả làm sao ngăn hai được!

Khi hẹn hò đã nghe hồn đau buốt
Thời gian cho người
Mất được cho ta!
Những ngày không gặp nhau khung cảnh chợt mù lòa
Thôi
Một mình mình đợi
Xem như mình tự hẹn

Ta cứ đi
Dễ chừng hơi quen tiếng bén
Nhắm mắt đường thẹn thùa
Mở mắt quán lao xao
Hôm qua còn nhịp thở đọng hồn nhau
Hôm nay vắng bóng
Phố như đầy thương tật

Ngày không em
Thế gian ngày dài nhất!
Lúc gặp người lại ngắn chẳng tày gang
Đếm bao nhiêu khóe hạnh ngụ cung Hằng
Mà xót giữ hư vô chiều tiễn biệt

Ta gian ác
Mưu mô từ tiền kiếp
Đánh cắp tình ai mang trốn chạy tận chân trời
Mang cafe đen tối nhuộm Tim người
Để vĩnh viễn theo ta ngồi quán nhỏ

Để nghiện hơi cả đời không thể bỏ
Tuần có bảy ngày
Đủ cả bảy lần chung
Tim đầy ngăn yêu
Máu chảy trùng phùng
Phố xa thương tật giật mình chớp mắt

Này oan gia!
Gọi đến khi chất ngất
Lời khôn cùng
Luyến ái thuở còn nhau

NK

CAFE CÙNG EM

Café khắp nẻo quen và lạ
Mưa cứ râp rình làm khó nhau
Chân ướt đường trơn thèm đi quá
Những hẹn hò nghe thắm tình đầu

Cũng cũ như từng tha thiết nọ
Ngày xưa đọng dấu nhớ thương thầm
Phải chi bày tỏ thì duyên nợ
Có khi đà gắn bó trăm năm

Bây giờ gom góp mong đem trả
Mọi hẹn thề xưa chưa kịp giao
Muốn yêu cho kịp đời hối hả
Mỗi khắc là tim mỗi nghẹn ngào

Người của năm nào nguyên vẹn đây!
Ta yêu ta nhớ mãi dâng đầy
Thèm xiết vào lòng ru vào mộng
Thèm nghe da thịt ấm mỗi ngày

Người của tao phùng ngan ngát hương
Ngửi mê hôn ngạt choán miên trường
Sâu tận vĩnh hằng đêm cúi xuống
Đỉnh tựa mây trời em đưa lên

Café khắp nẻo chưa hề đủ
Thiếu mất bàn tay đã nghe đau
Vừa quay mặt lại về lối cũ
Tôi nhớ em rồi-Em biết đâu!

Mai có tìm nhau đền đáp hết?
Cả môi cả mắt cả thân ngà
Tham lam ta sẽ cho bằng hết
Tất cả những gì còn trong ta!

NK