Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

Trắng Đêm

Đêm như dài
Phận mình như ngắn!
Người như cội nguồn
Về lại thênh thang

Vòng tay nào đau
Xiết dấu muộn màng
Cơn giông cuối phố lá sân nhà rơi rụng
Tình ngây ngô chảy hết vào đáy trũng
Mùa Phượng tàn nhặt nhạnh sắc máu tươi
Có chút gì đăm chiêu mà lúng túng thế tôi ơi
Yêu em đến tội
Chán mình đến bệnh

Ngày hôm qua
Dìm hồn sâu bên biển
Cũng có lần
Treo tuốt tận núi cao
Núi cao biển sâu chứng kiến cạn lời nhau
Giun Dế cũng phì cười tránh mặt

Ngôn từ nào vỡ ra bằng thật
Có đám mây chiều sà xuống vỗ về thân
Người cùng tương tư
Cùng ao ước ngàn lần
Đêm chiết thọ chia nhau từng ngày sống
Để mong ước mỗi giây đều là mộng
Nơi đến tình cờ
Chờ đợi hữu tâm

Đếm chi dài hơi thở của trăm năm
Trong uổng phí nhọc nhằn hồn túng thiếu
Tất tả ngược xuôi
Chôn vào bận bịu
Vốn là dành trăn trối đã xa vời

Nhạt màu son mà thắm lại hồn môi
Thôi gai góc cho tình thôi thổn thức
Đêm như dài
Tự dưng tìm ngốc nghếch
Ngủ đi nào
Mai lại rất yêu em!

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ