Thứ Ba, 7 tháng 7, 2020

VÀ CAFE KHÔNG EM

Ơi!Cafe chờ gì mà rơi chậm!?
Giọt vắn dài thánh thót nhỏ bâng quơ
Góc phố trầm ngâm,nẻo khuất,đèn mờ
Ta lại đợi
Như cả đời vẫn đợi

Thói quen cũ mèm
Tâm tư chẳng mới
Sẵn sàng rêu phong và cỗ kính quanh năm
Tuần có bảy ngày đâu thể đẻ ra thêm
Tim một quả làm sao ngăn hai được!

Khi hẹn hò đã nghe hồn đau buốt
Thời gian cho người
Mất được cho ta!
Những ngày không gặp nhau khung cảnh chợt mù lòa
Thôi
Một mình mình đợi
Xem như mình tự hẹn

Ta cứ đi
Dễ chừng hơi quen tiếng bén
Nhắm mắt đường thẹn thùa
Mở mắt quán lao xao
Hôm qua còn nhịp thở đọng hồn nhau
Hôm nay vắng bóng
Phố như đầy thương tật

Ngày không em
Thế gian ngày dài nhất!
Lúc gặp người lại ngắn chẳng tày gang
Đếm bao nhiêu khóe hạnh ngụ cung Hằng
Mà xót giữ hư vô chiều tiễn biệt

Ta gian ác
Mưu mô từ tiền kiếp
Đánh cắp tình ai mang trốn chạy tận chân trời
Mang cafe đen tối nhuộm Tim người
Để vĩnh viễn theo ta ngồi quán nhỏ

Để nghiện hơi cả đời không thể bỏ
Tuần có bảy ngày
Đủ cả bảy lần chung
Tim đầy ngăn yêu
Máu chảy trùng phùng
Phố xa thương tật giật mình chớp mắt

Này oan gia!
Gọi đến khi chất ngất
Lời khôn cùng
Luyến ái thuở còn nhau

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ