Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2020

CHỜ MỘT NGƯỜI

Mười năm,cũng kể là phiền muộn!
Tháng cạn năm tàn vẫn cứ đi
Mưa nắng khóc cười đời vay mượn
Nguyên hồn còn đủ góc tình si

Hai mươi năm,khắc bạc chuỗi dài
Ngóng đời vắng lặng,vóc oằn vai
Người như tăm cá,không về biển
Ta mộng du lòng,chim vắng bay

Ba mươi năm đã chìm bóng đổ
Bao mùa thay lá,tuổi hóa mây
Tóc chớm vờn Trăng,bày tuyệt lộ
Chờ người-là một kiếp dại ngây!

Bốn mươi năm đà hết đời người
Trong tâm môi ấy vẫn hồng tươi
Dấu chấm cuối cùng ai có đến?
Hay vẹn nguyên ta chịu ngậm cười!?

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ