Thứ Năm, 11 tháng 6, 2020

NỖI NHỚ RIÊNG MÌNH

Chiều nhớ nắng,Mây thẩn thờ nhớ gió
Cây nhớ rừng và Chim nhớ Trời xanh
Có lẽ nào em lại chẳng nhớ anh!?
Con Chiên nhớ Chúa,Quỷ nhớ về Địa ngục
Đi rách tương lai nhớ tìm ký ức
Đến thuở hao gầy nhớ dạo tròn vuông
Hận bạc đầu nhớ nước sông Tương
Yêu da diết nhớ Trương Chi mòn mỏi
Ngắm hoàng hôn nhớ bình minh rực chói
Đã cận kề nhớ lúc còn xa
Ngày mai này rồi sẽ nhớ hôm qua
Con Tim khắc khoải nhớ tình nồng cháy bỏng
Đón rét Đông sang nhớ mùa Hạ nóng
Chanh chua dâng cao nhớ buổi nhu mì
Dựa lưng người sao còn biết nhớ chi
Ngâm ấm lạnh nhớ kiêu kì chia cách
Một cõi thinh không nhớ đời mỏi mệt
Em yêu Cúc vàng,ta dại dột nhớ màu xanh
Về đồng bằng nhớ đèo vực lượn quanh
Lên non dốc nhớ biển nằm yên ả
Khi xưa nhớ
Bây giờ đem đến trả
Lòng ngát hương
Khi nhớ bủa nghìn trùng
Em còn tình
Xin một ít
Cho không!?

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ