CÓ THỂ NÀO CHĂNG!?
Tự vấn!
Đã đến thời lẩn thẩn
Nhớ,nhớ buồn rồi lại bỗng thấy vui
Chờ một ngày em đến cùng tôi
Khi thân thể chưa biến thành củi mục
Xa trăm năm
Được gần như ao ước
Hồn lâng lâng trong mỗi ánh mắt nhìn
Sợ vỡ òa đè nặng đáy con tim
Sao mà nhớ!Từ bao ngày dồn lại
Tự vấn!
Còn được bao?Thuở người chờ người mãi
Gỗ đá sân si-Quỷ dữ chợt hiền hòa
Cạn gia tài sẽ dốc hết đem cho
Xin giữ lại chút muộn màng thấm thía
Hanh phúc!
Có ai thèm định nghĩa!
Hiện hữu chăng là nước mắt-nụ cười
Nguyện dâng lòng buông bỏ chuyện thắng thua
Xa lánh khỏi vũng lầy được mất
Em về đây!
Trăng cũng mờ thẹn mặt
Hoang mang là ngày
Vụng dại là đêm
Có đáy mắt nào chất vấn nhớ quên
Em xỏa tóc để hoàng hôn tắt lim
Tôi ước
Được thấy em tóc dài kết bím
Thuở nồng nàn kiêu hãnh tuổi mười ba
Thơ vác đem cho vàng xanh tím nhạt nhòa
Nông nổi thế
Mà hư từng như thê
Một gạch ngang-vuốt quên chiều mắt lệ
Mấy chấm dài-kết tỏa giọt tương tư
Ngăn trở đầu sông tận đến cuối sông Thu
Lá úa chất đầy ươm cho Đông vừa ấm
Hai con mắt có răng thèm gặm nhấm
Tóc em đã từng len lén phủ bờ vai
Hỏi nhau xem
Đời ai đã chờ ai
Ngày mật ngọt em cùng tôi tương ngộ
Mai có chết-ta sẽ cười trong mộ
Thỏa lòng thay-dù chỉ được một lần
Tiếng chuông buồn sau đã chẳng còn ngân!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ