Thứ Ba, 24 tháng 4, 2018

THỜI GIAN YÊU NGƯỜI

Mùa dõi theo tình,mắt mong chờ chấp chới
Ngọt ngào đâu mà gần tựa như xa?
Rồi năm năm,mười năm nữa lại qua
Lại lỗi hẹn đến những giờ phút cuối

Bong bóng nhà nàng trôi dài như đuổi
Sân nhà tôi cây cỏ trót xanh um
Rêu phong chưa quày quả phủ duyên thầm
Tuổi đã vội chất cao từng thập kỷ

Nào ai biết ta yêu người đâu nhỉ?
Nên hớ hênh cánh Phượng một đường bay
Tình biếu không nghèn nghẹn đếm hao gầy
Mơ thịnh hội mà hoài còn vị đắng

Mùa dõi theo,biết bao lần đêm trắng
Rót dòng thơ vào quá khứ lưu đày
Chạy theo từng lang bạc cõi gió mây
Run vụng dại chẻ tình-tình mặc kệ

Hẹn bảy mươi năm thôi thì cứ thế!
Răng sót chiếc nào thủng thằng mà nhai
Vẫn còn nguyên hơi ấm của vòng tay
So Nhật Nguyệt chắc gì hơn hỉ hả

Mười lăm năm nữa
Thu Đông Xuân Hạ
Đếm giùm ta tĩnh lặng gợn mặt hồ
Em có còn son sắc giữ không cho?
Cái ngọt môi hôn
Cổ lai hy giành giật!

NK

EM BIẾT GÌ KHÔNG?

Tình như xanh-Vuốt ve áo lụa
Hồn như vàng-Hoa Cúc chờ Thu
Đã biết trần gian còn mấy nữa!
Nên đau sương khói-Tiếc nụ cười!

NK
EM BIẾT GÌ KHÔNG?