Thứ Tư, 12 tháng 8, 2020

MANG ĐẾN BAO GIỜ

Ta vẫn nhìn em bằng ánh mắt xưa
Chưa từng có một lần ngưng tha thiết 
Trái tim cỗi già theo thời gian nhưng không kịp 
Vơi yêu thương và vơi chút bận lòng 
Hỏi ngàn lần 
Em có nhớ tôi không? 
Trong tiềm thức ngày hôm qua vừa đi khuất 
Chưa so đo về những điều được mất 
Vốn tâm linh Còn đầy ắp vẹn nguyên 
Cho dù gì Trắc trở chuyện nghiệp duyên 
Duyên và nghiệp trêu người còn chưa đủ? 
Dại dột là ta-yêu người muôn năm cũ! 
Hồn vẫn bâng khuâng như còn đến bây giờ 
Ông Đồ già xưa Cần mẫn vẽ chữ thơ 
Ta người đương đại Cũng khòm lưng vác nét 
Cỗ Kim hùn vai nhau giữ tình thơ đừng chóng chết 
Mà xót bờ môi con tạo đã xoay vần 
Mặn từ trong tim 
Lệ chứa trong thân 
Cổng con mắt để người nhìn khép lại 
Chúa từ trên cao lắc đầu ngán ngại 
Phật cũng thở dài bất nhẫn dang xa 
Triệu người quen Ai người đã thân ta? 
Đời nhuốm bệnh tiếng lòng ho khục khặc 
Úm ba la! Thần Thánh tựu tề 
Quỹ Ma tụ tập 
Đánh nhau đi cho ngã ngũ nguồn cơn 
Biết gì chăng? 
Thà về thuở tay trơn 
Ngồi vẽ thơ như ngày xưa 
Cũng còn hay chán! 
Mơ được nhìn nhau nên hồn bấn loạn! 
NK

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2020

ĐỊNH NGHĨA

Hạnh phúc là Cafe chưa vơi 
Ghế sát gần bên ấm chỗ ngồi 
Đèn phố lung linh vào ánh mắt 
Soi dáng thân quen rạng nụ cười 

 Hạnh phúc là khi được nhìn nhau 
Nghe những bâng khuâng tự ban đầu 
Như xưa từng biết lòng xao xuyến 
Muốn dốc hết tình đem đến trao! 

 Hạnh phúc là nghe nhịp tim mình 
Rưng rưng thổn thức gọi van xin 
Người ơi!Đừng chuốc lời từ biệt 
Cô đơn về bước, lối chênh vênh 

 Hạnh phúc còn reo trong nắm tay 
Ấm hơn dù gió lạnh dâng đầy 
Một nửa linh hồn mang theo gửi 
Một nửa mơ màng ngơ ngác say 

 Hạnh phúc cuối cùng là thứ chi 
Mà ta lặn ngụp chẳng thiết gì 
Cận kề như thể bao la vội 
Xa cách chỉ còn mớ cuồng si! 

 NK

VẬY THÔI

Sông có sóng mai đừng xô mạnh 
Đừng để xao lòng em yêu tôi 
Máu trong Tim cũng đừng đặc quánh 
Mãi vững hồng soi dưới Mặt Trời 

 NK

MUỐN NÓI THÀNH LỜI

Chỉ một ngày thôi thiếu vắng em 
Mà nghe rấm rứt giữa Tim mềm 
Ai hay xa xót chừng như biển 
Lại trắng vô ngần đêm với đêm 

 Chờ người như thể chờ hơi thở 
Mòn mỏi thời gian nghẹn đáy sầu 
Đã yêu mới biết là ngăn trở 
Sẽ chết nửa hồn khi vắng nhau 

 Đìu hiu bên phố người qua lại 
Đường đổ mưa phùn chân bước lê 
Em mùa luân vũ sao ngừng hái 
Những cội buồn ta ướt dầm dề 

 Đừng bỏ ta ngang chiều đơn lẻ 
Rướm lệ tủi thân lạc lõng hồn 
Đừng quên vừa chuốc ta nhiều thế 
Ngàn đắm say cùng dấu môi hôn 

 Vẫn biết em nằm ngăn Tim nhỏ 
Mà cố kiếm tìm khắp muôn nơi 
Tội ta hờn dỗi nhiều vậy đó 
Em có thèm chia chút ngậm ngùi!? 

 NK