Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

KHÔNG YÊU LÀ CÓ TỘI ĐÓ EM!



Hãy yêu người và để người yêu!
Thời gian thực sự được bao nhiêu?
Rớt rơi hoài phí là có tội
Nồng ấm con tim lấy đâu nhiều!

Nửa cuộc đời là để rong chơi
Vui thi thơ chuốc những nụ cười
Với người quen biết-người xa lạ
Xua bớt đau thương lẫn ngậm ngùi

Nếu bảo tình là giọt men cay
Yêu cho say đắm mãi dâng đầy
Thì em đừng thốt lời ngăn cách
Để được gì đâu chút tháng ngày

Nếu bảo tình là mối thương tâm
Tôi đây cam nguyện hứng mưa dầm
Không xanh chồi ước còn ngây dại
Cũng gặt xôn xao phút mộng thầm

Không yêu là có tội đó em!
Bỏ tôi canh cánh nỗi ước nguyền
Chúa sẽ xót lời kinh sám hối
Thiên đường trống hoác –để rồi xem!

Yêu tôi!Đừngngần ngại gì em!
Lòng vẫn mong manh nỗi muộn phiền
Tôi về gở rối làn tóc nọ
Cho em ngủ giấc trọn từng đêm!

NK

Nhãn:

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

ĐÃ RÕ RÀNG CHƯA?



Em đi Daklak vài ba tháng
Tắt phụt ngàn nơi nắng Saigon
Thanh Đa cỏ úa chiều vẳng lặng
Cầu Kinh mưa phủ lấp đường trơn

Bình Quới héo hon nhìn sông thở
La San thánh giá né mắt tìm
Đò qua Thủ Đức nghiêng vò vỏ
Hoa Muôn buồn đợi tím áo em

Lục Bình dạt bến dìu nhau nấp
Bờ xa leo lắt ánh đèn đêm
Mưa cứ nhạt nhòa nên khó gặp
Co ro quán vắng ủ tim mình

Cư xá thở dài con nước ngập
Cafe đắng dạ trót quên đường
Thêm chút mồ côi đời đã sắp
Gia vị tình em bắt tôi mong

Trở về cuộn dáng như Mèo nhỏ
Tôi mừng rơi giọt đọng tương tư
Gặp nhau chỉ dám nhìn qua đó
Như sợ tan mau một khắc chờ

Cây Mận sân nhà sum suê lá
Bức tường vừa đủ chắn ngang tầm
Em đi tôi ngóng Phương trời lạ
Em về tôi chặn mối thương tâm

Chỉ một mùa Hè chịu cách ngăn
Mà đau trong dạ đến vô ngần
Làm sao tôi sống nhiều năm nữa?
Nếu tình em mãi vẫn người dưng?

NK

Nhãn:

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

LẤP LÓ TÌNH LÀ LẤP LÓ THƠ!


Lúc biết nhớ em,lòng hơi nghẹn
Quên công ăn học bấy nhiêu thời
Đăm đắm trong lòng mang lo lắng
Chẳng màng ngay cả thú rong chơi

Lúc biết nhớ em,hoài phí giấy
Vẽ vời câu chữ rớt ngang hông
Lục đọc cổ kim mà chẳng thấy
Lời nao ngan ngát dễ ru lòng

Rồi thức bâng quơ dằn vặt bút
Như có tội tình rạch giấy đau
Không ra hơi thở dồn trong ngực
Nên nỗi trần ai chợt đục ngầu

Rồi giận thân mình không cần cớ
Viết đi viết lại cuốn vào mơ
Chữ bao nhiêu cũng thành chữ nhớ
Hướng hết về em nuớc tràn bờ

Ấy vậy là tôi viết chữ tình
Ngu đần đến uổng tiếng thông minh
Chỗ em còn chật lời vui quá
Viết lắm rồi cam giữ lại mình

Nghe nói thơ nồng lại có men
Sợ em ngấm phải lấy chi đền
Thôi thì tôi để dành đâu đó
Chờ cho rau Diếp dựng được Đình

Lấp ló tình, tôi biết đợi chờ
Yêu em, tôi gắng gượng làm thơ
Hồn không chở nỗi tim dấy loạn
Không em tôi cũng tạ
còn thơ!

NK

Nhãn:

Thứ Sáu, 26 tháng 10, 2018

GIỜ LÊN LỚP



Em vào lớp học chăm như sáo
Tôi lén ngồi sau ngó tóc thề
Chẳng nghe lời giảng thầy cô giáo
Chỉ hiện vai gầy như lối mê

Cặp sách không quen,quần xắn ống
Bài vở qua loa trả nợ dần
Đau thắt gió mùa sang lồng lộng
Còn tôi-còn thơ dỡ-còn không?

Đánh đố nhau gì mấy tờ thơ
Xoáy xoay gan ruột bởi em cười
Đồng tiền khoe lúm,hồng đôi má
Em ngạo nhân gian-hại một người

Phấn bảng nào rơi xuống bục rồi
Nghe hồn tôi cũng chạm xa xôi
Nhánh sang cầu rẽ đường xóm đạo
Nhánh cuối còn tôi, nhánh cuộc đời

Bước chẳng thể qua niềm tự lụy
Thôi đành ngạo nghễ nhấc chân đi
Ngao du cũng kể là thiền lý
Tu những đường Trăng,tắm vô vi

NK

Nhãn:

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018

QUÀ THƠ


Xưa từng trót hứa làm thơ
Trao cho em đọc bao giờ chán thôi
Lỡ quên mình đã già rồi
Trái tim kiệt sức bày lời yêu thương
Nên nay cố gấp từ chương
Mong sao ấm đủ dọn đường về mai
Là hôm đời sẽ chia hai
Ta qua chín vạc đọa đày quỷ tâm
Cách chia trả giá lạc lầm
Thiên Đàng/Địa Ngục có nhầm được chăng?
Bao ngày cuồng vọng Sao Trăng
Sống không quá phận nhọc nhằn thị phi
Mai cười ha hả mà đi
Xin tha thất hứa
Buồn gì xin quên!

NK

Nhãn:

HOA ĐỎ MỘT THỜI


Những cơn mưa đầu mùa
Khi Phượng vừa chớm nụ
Là vết trầy thoi đưa
Mỗi năm về cư ngụ

Lưu bút chuyền tay nhau
Chữ chín màu bảy nét
Hình như giấy biết đau
Dẫu môi hờn ngòi viết

Dán hoa khô vào vở
Lấy mực tím kẻ dòng
Em làm sao không nhớ
Tôi đã từng trốn mong

Ngày thoi đưa cũng hết
Lúc Ve hát sân trường
Tóc em vừa khoe kẹp
Sắc đỏ tràn tư tương

Phượng hồng con nắng mệt
Phượng đỏ môi chưa vừa
Tay em bày ngón khép
Ta ướt nhòa dưới mưa

Bao nhiêu tàn hoa đỏ
Ta nhặt hết về tim
Mong máu mình đủ nhỏ
Suốt chiều dài yêu em!

NK

Nhãn:

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

ÁO TIỂU THƯ(*)


Mê chi mà cứ nhìn mãi miết
Cũng con đường,cũng chỉ mấy hàng cây
Nắng hay mưa đều xuôi ngược quắt quay
Em từ dạo hay bước về lối ấy

Chúa có linh ta muốn mình quỳ lạy
Khấn được gần bên tà áo xôn xao
Có thể là cuốn hút đời nhau
Như quả Đất theo mặt Trời quay mãi

Hôm nay xanh để lá hờn ngần ngại
Hôm qua vàng hoa Cúc được thơm lây
Thơ đã viết rồi mà chẳng dám trao tay,
Ngày mai tím,em cười tôi hết mực

Ve hát an nhiên,linh hồn tôi cũng rất
Trân trối vụng về màu áo Hạ em mang
Một tà trôi,một tà vắt dở dang
Bay bay phiêu thưởng cánh diều ai mới lớn

Bút mực nào reo ngàn lời vay mượn
Em tôi một ngày dạo gót ngang đây
Bỗng nhiên thề đeo đuổi gió cùng Mây
Ơi! Khổ nhỉ!Gã đâm khờ từ đấy!

(*)Đứng ngẫn trông vời áo tiểu thư-Huy Cận
Quay về những năm 70
NK

Nhãn:

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2018

GẶP NGƯỜI THÔI!



Vô tình như thể
Ngang qua bên đời
Vai em be bé
Choáng đầy tim tôi

Tóc nào thả nhẹ
Gió bay hững hờ
Sao từng vén khẻ
Đã mềm như thơ

Mắt nào mở hé
Như dáng nụ cười
Giờ chơi tôi trễ
Mơ màng tin vui

Có là ước thệ?
Từ buổi đầu đời
Em xinh như thể
Trời già ban tôi

Qua mùa dâu bễ
Không còn theo nhau
Để chi mắt lệ
Một mình tôi đau

NK-1972

Nhãn:

YÊU EM DÙ CHƯA HIỂU TỪ YÊU!


Yêu em!Yêu em!Ngày thơ dại
Ngơ ngác còn hơn cả Nai vàng
Sợ tay bối rối tay còn lại
Đôi ngã là tay ...nhặt dép nàng!

Rồi nhớ cây cao che đường vắng
Nhớ tóc đuôi gà lủng lẳng nhoi
Nắng cũng ểnh ương sao là nắng
Rọi chói chang ngay cạnh muốn ngồi

Cứ nghĩ môi ngà ngọt hơn đường
Mơ lần uống được vị yêu thương
Vô tình chạm mặt ngay cửa lớp
Môi chưa chạm chút trán đà bương

Mười bốn,biết gì là tình ái
Đêm mơ ngày nhớ rối bòng bong
Ai đem nhét tội vào trang giấy
Thơ đó từ đây tỏ tiếng lòng

Đêm vàng vỏ lắm!Ơi vàng vỏ!
Chập chững đi vào cõi hư huyền
Tại ta giam hãm hồn ta đó!
Nào phải vì em né chữ duyên!

NK-1972

Nhãn:

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2018

VÌ BỞI YÊU NGƯỜI

Có những nỗi buồn vô duyên vô cớ
Làm bạn cùng ta bao tháng năm dài
Có những chuyện tình kém duyên kém nợ
Vừa chớm thắm nồng đã vội tàn phai

Có những lời ca cứa tim rỉ máu
Yêu ai-ai yêu?mộng vỡ bên trời
Có những loài hoa mang theo điềm báo
Tình trót gánh vai vạn dặm đường thôi

Có những niềm đau nghìn năm chôn giấu
Quên nhau không cam nên nợ một đời
Có cánh chim cô từ xa về đậu
Ngân giọng tủi hờn vào vực trùng khơi

NK

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2018

NHƯ MỘNG


Như Mây thèm gió cuốn
Như lá say nắng chiều
Như môi chờ môi xuống
Như tình mời hương yêu

Như tay choàng tay với
Như nước mơn đầu gành
Như thuyền neo bến đợi
Như biển hòa Trăng thanh

Như Hoa cài lên tóc
Như áo khoe sắc hồng
Như cổ bày nét ngọc
Như eo còn lưng ong

Như mắt sâu đăm đắm
Chìm hồn khi lặng nhìn
Như ngực nhô cao đậm
Không khụy lòng-sao tin?

Là đêm dài thao thức
Huyễn hoặc vẽ bóng người
Cơn khát ròng hư thực
Trùng trùng về trêu ngươi!

NK

LẠ CÀ!

Mưa giăng không thể phơi buồn
Thì ta ấp úng cởi truồng tâm linh
Trộm trông khâu lại chữ tình
Hóa ra góa bụa còn trinh bao ngày!

NK

Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2018

NHỎ TO NGÀY BÊN KIA TRIỀN DỐC

Em như gái xinh,luôn sợ người ta ôm chầm
Ta trong thâm tâm,biết mình mang nhiều lỡ lầm
Nếu vòng tay kia tình cờ vòng sang lưng ấy
Có phải Chí Phèo?Cháo Hành đưa số cũng cam!

Ôi đau tơ duyên,vô tình bèo nước chông chênh
Theo nhau bao lâu,vỡ ngày cùng đêm mông mênh
Thơ lầy chùi chân giận hờn mực nhòa hoen giấy
Tóc xanh thay màu,bóng dài đổ xuống bên đèn

Mong cho quên nhau,thời gian đã giục bóng câu
Tuyết sương hai vai,nặng chi cho gục mái đầu
Đường ta còn biết mịt mùng hoàng hôn xa tít
Mai sau thở dài,chẳng còn chi nợ nần nhau!

NK


Thứ Sáu, 12 tháng 10, 2018

CƠN MƯA LẠC LOÀI

Mưa đầu Thu,dằng dặc nguyên đêm
Lá xanh xao trở đau thân mềm
Hồn xanh xao thèm ngồi quán vắng
Buồn xanh xao vọng gót chân em

Mưa nguồn cơn đòi ta chiêm bao
Đau như thay áo phai năm nào
Tình thì thầm ru từng trang giấy
Người yêu ơi!Lạc mất đời nhau

Mưa thề nguyền dài lâu trăm năm
Ru con tim ngơ ngác yên nằm
Giọt hững hờ chia xa ngang vách
Giọt ngập ngừng mắt chảy xuống cằm

Mưa bần thần dìu qua cơn Ngâu
Trong sâu xa vấn lại nguyện cầu
Tóc em còn mùi thơm con gái?
Hay là tan như mộng tình đầu!

NK

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

BIỆT LY LẦN NỮA

Cuối cùng cũng phải ừ thôi!
Em về bên ấy để tôi một mình
Chiều hôm ra đứng đầu Đình
Gửi hơi thở hắt hóng tình cố nhân
Xanh xao đến độ bao lần
Để quên thơ úa nhọc nhằn xuống câu
Không Vôi thắm-chẳng xanh Trầu
Nên tay đan dỡ cúi đầu nhìn theo
Gót buồn lẳng lặng tìm đau
Đường xa vạn lý giang đầu dấn thân
Trái tim mệt mỏi từ trần
Bỏ bơ vơ lại đời xuân vô hồn
Em từ nông nỗi càn khôn
Cười trên dâu bễ khóc buồn thịnh suy
Giang hồ có đáng ra chi!
Ta đi là bởi sân si cõi người

Đào trong thăm thẳm Trời vui
May ra còn có ngậm ngùi riêng ta
Tặng em một nụ tình xa
Mai sau nhìn lại như là chiêm bao!

NK

Thứ Tư, 10 tháng 10, 2018

CÒN CHỜ BAO THU?

Mây âm u,Trời âm u
Có lẽ đâu đà sớm chớm Thu?
Ừ Thu ngan ngát mùa tăm tối
Mấy thuở ba đình sẽ bớt ngu!?

NK

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

NGÓNG NHÀ HÁT NGHÌN TỶ

Lẳng lặng mà nghe chúng đua đòi!
Tiền đem ngàn tỷ tựa như chơi!
Ném qua cửa sổ còn hơn rác
Mặc kệ dân đen xác lọ nồi!

Lẳng lặng mà nghe chúng phân trần
Dân cần-dân muốn-có thật không?
Cần chi cái loại nghe như sấm?
Muốn bí mười năm ỉa một lần?

Lẳng lặng mà nghe chúng nó bàn
Xây lên Nhà Hát thật là sang
Ai xem,ai đến không cần thiết
Sau này được tiếng lũ chơi hoang!

Ngóng mãi Thiện Nhân ở đâu rồi?
Xử làm sao đẹp!Xử cái coi!
“Người tốt” cái tâm bừng lên chứ!
Hay tên sáng loáng-bụng như dòi?

Mai này thịnh hội hát hò vang(?)
Đến coi phải tính xếp thành đoàn?
Lội nước lội sông?Bơi xuồng nhỉ?
Nước ngập mênh mông đã lập đàn?

NK

MỘNG THƯỜNG

Những dấu chân lặng thầm
Mùa cát vàng trĩu nặng
Vết tích một dòng sông
Hay là Trăng còn sáng?

Bãi bờ nằm yên vắng
Con thuyền neo chơi vơi
Mắt người mang dấu lặng
Nước lung linh lại cười

Bên kia còn khóm Trúc
Đường làng khúc khuỷa trườn
Đôi mái nhà lụp xụp
Khói còn đọng bờ mương

Trung Du tàn Hạ đỏ
Thu phong chưa kịp về
Áo the chồm ngược gió
Vùng vằng chiều chân quê

Ta có lần nuôi mộng
Ngã tựa nương rẫy nghèo
Vác tù và hàng Tổng
Gửi thơ vào Thông reo

Ta bây giờ già cỗi
Mua lấy sợi gió buồn
Bay qua thêm lần cuối
Nẻo mình gọi quê hương

NK

NGÓNG THU

Sắp có hơi Thu viếng xuống đồi!
Lạnh từ biền biệt gió sương rơi
Một hơi thở nhẹ đời mau cạn
Rừng nhạt màu lam
Núi nghẹn lời!

Đà Giang sóng đuối không buồn trở
Hai bờ dặt dẹo đám thuyền nan
Cổ kim đà lẫn quê và chợ
Cá nước đục ngầu chuyện hợp tan

Cố lý là đâu?Hỏi ngập ngừng
Viễn xứ trầm luân chốn người dưng
Thuyền từ vô định về vô định
Ta chậm trăm năm-Lỡ một lần

NK

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018

CON MẮT CUÔI CHIỀU


Còn lại mình giữa chờ giờ phút chia ly
Thuyền mục nát cánh buồm đang rách ố
Gió không thổi căng và sóng thôi cuồng nộ
Nên trôi bồng bềnh mọi khúc mắc phận người

Còn lại mình,nhàn nhạt thắp cuộc chơi
Đắp vạn dư âm ngày xưa về tề tựu
Chúa Phật mệt nhoài giang tay giải cứu
Bất lực vuột tay hàng triệu triệu bóng chiêm bao

Sau rán chiều Mây thổi mãi về đâu?
Bóng hoàng hôn đã lịm dần như gục chết
Trong tăm tối ngỡ ra hồn láo toét
Phủi mông cười-chỗ tọa dính nhân thân

Cờ phướng trống chiên khua mấy cũng phù vân
Đền đài lăng tẩm khác gì nhà lao ngục thất?
Còn trói buộc-còn sân si được mất
Làm sao siêu sinh thoát khỏi chốn a tỳ?

Chết bị câu hồn giam lỏng giữa thị phi
Gẫm mới thấy nợ mang từ mấy kiếp
Khá thương thay!
Tích tiền căn vào nghiệp
Nhắm mắt rồi nào đã dứt nợ đâu!

Thà rằng đêm dựa bóng Nguyệt mài đao(*)
Chờ tóc bạc,hận thù buông xuôi cả
Người thất chí chỉ đau thầm riêng dạ
Hơn kẻ tùng quyền cam hất hủi dân tâm

Ai hơn đời cũng chỉ có một trái tim
Vỗ ngực chi để nghẹn lòng con cháu
Chồi tương lai chưa nhú lên đà héo
Ta gục bên đường
Vẫn dựa vạt quê hương

Hơn bao người đang đuối với nhiễu nhương

NK

(*)sinh thời Đặng Dung hay tán thán

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2018

Có những ngày buồn như chó cắn!

Con Chấy cắn mình-mình cũng buồn!
Không hơn thua được tức thiệt luôn!
Em cười khinh khỉnh chừng như ghẹo
Thôi em đừng cắn!Để tui thương!

Không ghé café cũng thấy buồn!
Chỗ ngồi lơ đãng khói nào vương?
Tui vừa bỏ thuốc,café nhạt
Thơ dụi mồng tơi tím một dòng!

Mấy hôm âm ỉ mới thật buồn!
Wifi chặn chết chuyện âm dương
Tay Phải cố cầm tay Trái dặn
Báo tiệp kịp thời kẻo sình chương!

Mà Chó cắn đau chớ đâu buồn?
Ai đời dại miệng ngoác mồm xương
Buồn chi buồn lạ,buồn chi lạ?
Buồn từ ổ Chó đến nhà thương!

NK

Thứ Sáu, 5 tháng 10, 2018

GIÁ NÀO CŨNG MUA

Thời đại này khó biết tin ai!
Kẻ nói lý thường xuyên dẫm lý
Kẻ dạy luân thường quăng sạch ngoài đường-chả giữ lại mình một tí
Kẻ cầm cân thích kéo duỗi-nắn nót quả cân
Thuyết Einstein đùa nghịch mọi luật Quả-Nhân
Thằng công bộc được thời giở trò hổ báo
Mọi tín đồ sắp hàng đăng ký đi thế giới ảo
Những giáo điều mục rỗng-trơ trẻn còn lấy ra khoe
Vẽ một không gian chưa từng biết ngo ngoe
Chưa từng biết từ đâu và tới đâu nằm sấp
Bát nháo xum xoe cánh gặp thời cứ phất
Tiến sĩ-giáo sư đông còn hơn cá lòng tong
Bẻ chữ không ra,ngậm đắng họng vỡ mồm
Chưởi hay như hát chốn nào lại dắt díu âm thầm sang chốn ấy
Thằng nói ngược là thằng đang được quậy
Thẳng thắng thật thà là tội nghe con
Tập cho quen vị đắng trái bồ hòn
Ai bênh vực?Khỉ làm trò lấy lệ!

Còn lại vài đồng sẵn sàng hiến tế
Gọi Ma Vương về dọn dẹp bớt quỷ con
Đánh cú nào phải thật cho ngon!

NK

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

QƯỞ!

Xương da cũng lắm nỗi niềm!
Đau nhau cứ gạ-chẳng hiềm cớ chi!
Đường phân vân-Lối sân si
Mùa qua vụng khắc
Bấc Chì nông sâu!
Đau vì ngỡ sẽ còn nhau
Hết mùa loan phụng đã nhàu gối chăn
Một đời du tử chân quen
Mơ cao tay Nhạn mờ Trăng giang hồ
Bên đường phục ngáy ó o
Lầu son vốn dĩ vực bờ sắc không

Đau ta còn giọt máu hồng
Bao năm quyết giữ
Bại vong thình lình
Da xương đà trót thành tinh
Không đầu thai được tại mình kém tu!

NK

Ừ(2)

Coi bộ mấy rày người ta coi thường và nhạo báng nhau quá thể!Khi dễ nhau đến thế là cùng!Ai đời cứ đem ngôn ngữ thời phong kiến ra dỗ dành nhau đến thẹn chín cả người-không ngượng mồm-không do dự-không lăn tăn đến nửa ánh mắt
Cái gọi là thuận thiên-hợp nhân từ lúc bỏ xem kiếm hiệp giờ mới thấy nở rộ khắp nơi nơi.Hay nhất là người ta sử dụng nó thành thạo đến như là nhập vai từ kiếp trước!
Ôi những vị triết gia-thánh hiền-tác gia-bình luận gia…đến cả đạo diễn-diễn viên đều đạt ngưỡng thiên tài!
Hiếm có đất nuớc nào tam hoa tụ đỉnh-ngũ khí triều nguyên đến vậy.

NK

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

Ừ!

Thường khi cận kề một cái ranh giới nào đó,người ta hay có thói quen nhìn-sắp xếp-thay đổi một vài thứ.Tưởng chừng là không quan trọng lắm nhưng đôi khi cũng đáng kể!
Lần này,minh bỗng nhiên thấy tâm niệm có thay đổi,cái thứ xưa đề quyết cẩn trọng giờ lại nhẹ nhàng qua loa,cái thứ xưa xem thường chẳng lưu tâm giờ đè nặng hơn nào biết!
Không biết từ lúc nào,trong đầu luôn hình dung bố cục cho một ngày buông tay không làm gì cho thiên hạ-chỉ để dành riêng tâm trí cho một người,vẫn chừng ấy ý tứ sắp xếp:vài vuông cỏ gần ao hồ sông rạch,những thửa cảnh quan thiên nhiên có thể là đại thụ,là góc đồi nhiều hoa dại,là con đường mòn khúc khuỷu đầy xác lá rơi còn tụ lại….
Lúc ấy,ta tựa vai nhau buổi sáng tinh mơ cùng dõi mắt ngắm sương tan dần theo ánh mặt Trời đang lên
Lúc ấy,em có thể còn ngái ngủ thích nương thêm khói café anh vừa pha sẵn,chỉ cần một ánh mắt nghịch ngợm đền bù hay nụ cười tinh quái xóa sạch dấu vết thẹn thùng của người thèm bắt nhịp buồn xưa….
Mỗi ngày,trong mắt chúng ta,sẽ là thiên nhiên tươi đẹp,dù hoang sơ hay nồng nàn,dù nắng nhạt vàng mây hay thấm đẩm khói sương,cũng làm ta nhẹ hơn lời gió-mềm hơn lời tay,nôn nao hơn lời môi mắt….
Tôi không vào trong em,chưa thấu cảm nỗi cô đơn mấy mươi mùa dâu bễ,em chưa vào trong tôi đọc hết mọi ngóc ngách chai lỳ và bạo ngược.Giá ta có nhau?Bố cục nào còn ngơ ngác kén kép chọn vai?
Tôi từng đã muốn rủ em!
Ta cùng lên Thành Phố Buồn,lắng nghe nỗi buồn xem có gì hay,thử xem TP xưng buồn này có sánh buồn nổi với ta không!?
Hãy dành một vài ngày lên đây chơi
Cho xanh xao tóc theo Mây Trời
Cho buồn sợ trốn trong đáy chén
Cho lần nghệch mặt gọi tình ơi!

Đừng nên ghé khách sạn hay khu nghỉ dưỡng ồn ào,cứ thuê xe thẳng tiến về khu Phù Đổng Thiên Vương/Võ Trường Toản, cạnh Đại Học Đalat,ở đấy sẽ có những phần biệt thự cho thuê,nhưởng lại với khách nhóm nhỏ,có thể là một hay hai phòng,có cửa sổ nhìn ra hồ,có lối đi thình lình chồm ra giữa đồi hoa đủ màu sắc,có ban công chung đủ bày bàn café đúng chất và gian khách sảnh với lò sưởi và cỗ Dương Cầm khí thế dẫu tối muộn hay sáng tinh mơ
Ở đó ta vừa giống khách lại vừa giống chủ nhà,mọi tình huống đều có thể thú vị đến khó đong đo được thời gian
Ngày xưa,có người từng nói:Lẽ ra anh phải là dân xài viết chứ không xài cà lê mỏ lếch!
Ừ được!Vậy thì kể từ mai tôi sẽ viết văn
(1)
















MẤT MÙA…M


Thu để mơ màng-Em để Yêu!
Đông mang lạnh giá sắt se chiều
Xuân còn cũn cỡn chưa thèm ló
Hạ sẽ thôi chùng nếp rong rêu

NK