Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

MỘNG THƯỜNG

Những dấu chân lặng thầm
Mùa cát vàng trĩu nặng
Vết tích một dòng sông
Hay là Trăng còn sáng?

Bãi bờ nằm yên vắng
Con thuyền neo chơi vơi
Mắt người mang dấu lặng
Nước lung linh lại cười

Bên kia còn khóm Trúc
Đường làng khúc khuỷa trườn
Đôi mái nhà lụp xụp
Khói còn đọng bờ mương

Trung Du tàn Hạ đỏ
Thu phong chưa kịp về
Áo the chồm ngược gió
Vùng vằng chiều chân quê

Ta có lần nuôi mộng
Ngã tựa nương rẫy nghèo
Vác tù và hàng Tổng
Gửi thơ vào Thông reo

Ta bây giờ già cỗi
Mua lấy sợi gió buồn
Bay qua thêm lần cuối
Nẻo mình gọi quê hương

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ