CON MẮT CUÔI CHIỀU
Còn lại mình giữa chờ giờ phút chia ly
Thuyền mục nát cánh buồm đang rách ố
Gió không thổi căng và sóng thôi cuồng nộ
Nên trôi bồng bềnh mọi khúc mắc phận người
Còn lại mình,nhàn nhạt thắp cuộc chơi
Đắp vạn dư âm ngày xưa về tề tựu
Chúa Phật mệt nhoài giang tay giải cứu
Bất lực vuột tay hàng triệu triệu bóng chiêm bao
Sau rán chiều Mây thổi mãi về đâu?
Bóng hoàng hôn đã lịm dần như gục chết
Trong tăm tối ngỡ ra hồn láo toét
Phủi mông cười-chỗ tọa dính nhân thân
Cờ phướng trống chiên khua mấy cũng phù vân
Đền đài lăng tẩm khác gì nhà lao ngục thất?
Còn trói buộc-còn sân si được mất
Làm sao siêu sinh thoát khỏi chốn a tỳ?
Chết bị câu hồn giam lỏng giữa thị phi
Gẫm mới thấy nợ mang từ mấy kiếp
Khá thương thay!
Tích tiền căn vào nghiệp
Nhắm mắt rồi nào đã dứt nợ đâu!
Thà rằng đêm dựa bóng Nguyệt mài đao(*)
Chờ tóc bạc,hận thù buông xuôi cả
Người thất chí chỉ đau thầm riêng dạ
Hơn kẻ tùng quyền cam hất hủi dân tâm
Ai hơn đời cũng chỉ có một trái tim
Vỗ ngực chi để nghẹn lòng con cháu
Chồi tương lai chưa nhú lên đà héo
Ta gục bên đường
Vẫn dựa vạt quê hương
Hơn bao người đang đuối với nhiễu nhương
NK
(*)sinh thời Đặng Dung hay tán thán
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ