Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

Ừ!

Thường khi cận kề một cái ranh giới nào đó,người ta hay có thói quen nhìn-sắp xếp-thay đổi một vài thứ.Tưởng chừng là không quan trọng lắm nhưng đôi khi cũng đáng kể!
Lần này,minh bỗng nhiên thấy tâm niệm có thay đổi,cái thứ xưa đề quyết cẩn trọng giờ lại nhẹ nhàng qua loa,cái thứ xưa xem thường chẳng lưu tâm giờ đè nặng hơn nào biết!
Không biết từ lúc nào,trong đầu luôn hình dung bố cục cho một ngày buông tay không làm gì cho thiên hạ-chỉ để dành riêng tâm trí cho một người,vẫn chừng ấy ý tứ sắp xếp:vài vuông cỏ gần ao hồ sông rạch,những thửa cảnh quan thiên nhiên có thể là đại thụ,là góc đồi nhiều hoa dại,là con đường mòn khúc khuỷu đầy xác lá rơi còn tụ lại….
Lúc ấy,ta tựa vai nhau buổi sáng tinh mơ cùng dõi mắt ngắm sương tan dần theo ánh mặt Trời đang lên
Lúc ấy,em có thể còn ngái ngủ thích nương thêm khói café anh vừa pha sẵn,chỉ cần một ánh mắt nghịch ngợm đền bù hay nụ cười tinh quái xóa sạch dấu vết thẹn thùng của người thèm bắt nhịp buồn xưa….
Mỗi ngày,trong mắt chúng ta,sẽ là thiên nhiên tươi đẹp,dù hoang sơ hay nồng nàn,dù nắng nhạt vàng mây hay thấm đẩm khói sương,cũng làm ta nhẹ hơn lời gió-mềm hơn lời tay,nôn nao hơn lời môi mắt….
Tôi không vào trong em,chưa thấu cảm nỗi cô đơn mấy mươi mùa dâu bễ,em chưa vào trong tôi đọc hết mọi ngóc ngách chai lỳ và bạo ngược.Giá ta có nhau?Bố cục nào còn ngơ ngác kén kép chọn vai?
Tôi từng đã muốn rủ em!
Ta cùng lên Thành Phố Buồn,lắng nghe nỗi buồn xem có gì hay,thử xem TP xưng buồn này có sánh buồn nổi với ta không!?
Hãy dành một vài ngày lên đây chơi
Cho xanh xao tóc theo Mây Trời
Cho buồn sợ trốn trong đáy chén
Cho lần nghệch mặt gọi tình ơi!

Đừng nên ghé khách sạn hay khu nghỉ dưỡng ồn ào,cứ thuê xe thẳng tiến về khu Phù Đổng Thiên Vương/Võ Trường Toản, cạnh Đại Học Đalat,ở đấy sẽ có những phần biệt thự cho thuê,nhưởng lại với khách nhóm nhỏ,có thể là một hay hai phòng,có cửa sổ nhìn ra hồ,có lối đi thình lình chồm ra giữa đồi hoa đủ màu sắc,có ban công chung đủ bày bàn café đúng chất và gian khách sảnh với lò sưởi và cỗ Dương Cầm khí thế dẫu tối muộn hay sáng tinh mơ
Ở đó ta vừa giống khách lại vừa giống chủ nhà,mọi tình huống đều có thể thú vị đến khó đong đo được thời gian
Ngày xưa,có người từng nói:Lẽ ra anh phải là dân xài viết chứ không xài cà lê mỏ lếch!
Ừ được!Vậy thì kể từ mai tôi sẽ viết văn
(1)
















0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ