Thứ Hai, 27 tháng 8, 2018

BIẾT KHÔNG EM?

Ngày xưa yêu…
Mơ chạm đến bàn tay!
Hay trốn nấp để lén nhìn làn tóc
Đường dõi theo em về-nhớ từng ngõ ngách
Từng nhịp dịu kỳ chân sáo đong đưa

Ngày xưa yêu…
Tình mặc kệ gió mưa
Hễ thấy dáng nụ cười dầu mùa Đông cũng ấm
Đêm gặp chiêm bao
Đâu màng mây màu xanh hay màu xám
Một giọt reo mừng-hương tóc thoảng ngang qua

Ngày xưa yêu…
ở thật gần mà cứ ngỡ như xa
Con tim ngâm ngấm vết thương nào chưa hiểu
Bất chợt một ngày bàng hoàng ngọng nghịu
Nhìn sâu đáy mắt rồi
Không thấy ảnh gương soi

Có chút nhu mì
Em trói cả hồn tôi
Không phương vùng vẫy-hồ đồ quy phục
Nghe sâu bâng quơ chẳng còn gì để mất
Khi trái tim người không đập nhịp tim ta

Lẻ loi bên trời ngồi khóc chuyện hôm qua
Hờn cả thế gian vì thiếu bóng em là vậy
Giá có thứ để mang về đổi lấy
Hẳn là tôi-bằng mọi giá tìm về

Tình học trò…
Tưởng như một cơn mê
Mà mãi mãi chưa bao giờ ngơi ngớt
Giấc mơ hồng qua nhiều năm tái nhợt
Sót chút máu đào đem nhuộm khối tình xưa…

Sắp hết đời người
Em đã ngộ ra chưa?
Vết thương cũ không bao giờ lành lặn!
Cho dù đau!
Dù cay!
Dù đắng!
Vết cắt mới nguyên sừng sửng phơi bày

Bây giờ yêu…
Không chỉ chạm bàn tay
Mà mong mỏi cả hơi nồng chưa thấy đủ
Ghì thật chặc,xiết đòi bao mới cũ
Mọi đa đoan nhẹ bẫng hệt khói mờ

Bây giờ yêu…
Em còn có đem cho?
Sợi luyến nhớ mong manh và nỗi buồn quá khứ
Giá đánh đổi thế giới này để đem về một thứ
Ta vẫn cần-duy nhất-đó là em!

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ