NHỚ EM-MÀU PHƯỢNG VĨ
Em xưa từng xúng xính tuổi mười lăm
Guốc mộc gỏ thản nhiên vào hồn ta mười tám
Không còn biết bầu trời màu xanh hay màu xám
Chỉ biết đắng lòng về lối Phượng hồng rơi
Cứ mỗi mùa hoa đỏ rơi rơi
Lại thấy tháng ngày chừng như dịu vợi
Có ai biết giữa thời gian chờ đợi
Là khoảng lặng bình yên trước phút bão giông
Những…ba tháng dài mòn mỏi ngóng trông
Chờ giáp mặt chỉ để xem… đã có gì thay đổi
Có tà áo đã nhuộm màu sắc mới
Có anh mắt nào ngan ngác ấm lòng nhau
Vết thương thầm không ai nhắc mà đau
Nên thui thủi chín tháng dài câm nín
Cố đắp lại khúc tự tình chôn kín
Tuổi em chưa được phép khuấy xao lòng
Ta cười trừ che dấu nốt long đong
Khi có dịp nuốt sóng cười từ ánh mắt
Em vô tư hồn nhiên như bờ cát
Mặc sóng dỗ dành,bình thản đợi gió reo
Bởi giòng đời không thể mãi theo nhau
Nên từ đó chia lìa xa đôi hướng
Ai để nhớ ta?
Mùa rơi hoa Phượng
Đến bây giờ
Em vẫn thuở mười lăm
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ