Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

KHƠI TÌNH

Một nẻo buồn cũ kỷ
Đã giăng phủ bụi mờ
Nay giật mình trân quý
Cả đời gieo neo thơ

Một vết tình yêu mị
Chỉ là nguồn vu vơ
Hằn lên tim máu rỉ
Có …bay đi tình cờ?

Một cõi dày hiềm tị
Lang thang trôi mịt mờ
Vẫn dấu thầm cất kỷ
Thấu hết đường ngu ngơ?

Vẫn là chiều gục quỵ
Ngang qua khối hững hờ
Cất đi hồn bi lụy
Cho người cười tròn mơ

Nếu là chùm Phượng Vĩ
Chưa thấm ướt ngại ngờ
Ta xin lần lúy túy
Siết cho đầy hơi thơ

Chưa bao giờ yên nghỉ
Ngớt heo may đợi chờ
Mắt môi còn ngạo thị
Dấu sầu nặng thân trơ

Giong buồm về cố lý
Biền biệt sủng bến bờ
Có thành đôi tri kỷ?
Mắt môi hòa đơn sơ!

Nào vòng tay kiêng kỵ
Sợ Thánh Thần ngó lơ
Đổi bằng hai đoạn chỉ
Khâu tim ta dại khờ

Môi em còn hoan hỉ?
Gắn ta hàn bơ vơ!

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ