MỜI EM CAFE
Tôi sẽ gọi cho em một ly đen đá!
Thứ chưa bao giờ em vào quán tự xướng cho mình
Thứ chưa bao giờ tôi có thể bỏ quên
Cái gu thưởng thức đã khác xa nhau thế đó!
Uống cafe
Là để nhìn từng giọt quặn mình nhỏ,...nhỏ
Xuống đáy thủy tinh
Rời rạc trộn pha màu
Anh mắt chừng
hun hút
thấm màu đau
Sẽ chìm,sẽ chìm,...vào màu đen huyền bí
Cafe đen đá nhé em!?
Đen cũng đầy mộng mị
Nhấm nháp giọt buồn để khuấy khói thuốc tôi
Nghe dỗ dành giữa làn tóc rẽ ngôi
Đừng nhìn qua
Nhỡ bần thần dí chân... đau lá
Mỗi lần bắt gặp nhau
Là một lần thấy lạ
Cái bồi hồi của ngày xửa ngày xưa
Hình như giờ
Tính vẫn hệt nắng mưa?
Chả có dự báo đùng đùng mưa rồi nắng
Lần đối ẩm cuối cùng
Nhớ đâu là lâu lắm
Em Chanh đường-Tôi luôn vẫn Cafe...
Bóng hoàng hôn nào vắt vẻo ủ ê
Câu kết thúc hay mở đầu
Đều ấp úng
Cafe đen đá nhé em!?
Cho những tháng ngày sâu trũng
Không có gì chan lên bóng dáng nụ cười
Quán xá buồn sao buộc mắt môi vui?
Tôi là vậy!
Thích âm thầm pha đen ý
Mời em đến
So tay
Muôn lần nghĩ
Có bao giờ?
Em thích vị cafe?
Thứ tôi làm cứu cánh suốt đường mê
Chạy gắp thi thơ
Dệt màu Tím đợi
Những gấp khúc muộn phiền qua rồi tới
Làm bạn cùng nhựa thuốc cháy vàng tay
ừ thì gam màu
bất kể đổi thay
Khó thay đổi,hy vọng gì có thể!
Tôi thử gọi
Cafe cho em nhé!?
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ