YÊU LÚC ĐÔI MƯƠI
Yêu có mấy cũng đành buông bỏ!
Khi bên người còn lắm kẻ như ta
Trồng cây si mỗi bữa trước hiên nhà
Tranh ánh mắt khi chiều ngang hàng dậu
Yêu có mấy cũng đành đem cất dấu
Lửa lập lòe mong gì chọi với Trăng
Em đài trang ta lầm lủi ươn hèn
Nghe dị hợm mơ tú cầu gieo trúng
Yêu có mấy cũng hóa ra thành vụng
Lúc chùa chiềng thanh tịnh chợt ngân nga
Phật rơi tòa miệng dứt tiếng ê a
Câu kinh kệ buồn cười thành tiếng nấc
Yêu có mấy sao biến hư thành thật?
Vẽ lầu son từ giấy chẳng nên hồn
Vết mực nào khô khốc quệt áo cơm
Xua đuổi riết thi thơ càng lẩn thẩn
Yêu biết mấy để có ngày thành hận
Quấn lụa là tẩn liệm cuộc tình si
Nén nhang tàn vung vẫy tiễn người đi
Nơi địa ngục Ngưu Đầu giơ đao bén
Yêu biết mấy cuối cùng ra hổ thẹn
Người van người thấm thía sợ đơn côi
Cạn đục trong ngắm nghia phút luân hồi
Tan mai mĩa nghe đời sao mặn chát
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ