“Làm người ở lại có bao giờ vui?”
Hãy ngồi xuống xót xa bàn chân mỏi
Đêm chưa qua,tượng đá ướt sương dầm
Đường thăm thẳm ngút ngàn không thấy lối
Người tiễn người,nặng gì tận thâm tâm?
Hãy xốc lại nửa phần hồn rệu rã
Gói cô miên ngồi rửa có phôi pha?
Nắng hong nốt nhịp ấm nồng đem trả
Tình muốn quên sao nhức buốt lệ hòa
Hãy dừng lại
Trăm năm nguồn thơ chảy
Chỉ làm người xót dạ lặng nhìn ta
Không cứu vãn vụng về đang che đậy
Thôi thì xin
Duyên phận ấy chỉ là
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ