THƠ CHO NGƯỜI
Người chờ thơ tôi, thơ tôi như lệ
Nhặt từ non cao đầu sông cuối bễ
Vật vờ trăm năm cô độc phận mình
Hờn trôi trông mong mộng thường vẫn thế
Người chờ thơ tôi mùa vui đã cạn
Ly tan hôm nay hằn sâu vầng trán
Tuổi buồn mông mênh từng đêm thức trắng
Còn gì cho nhau ngõ cuối cuộc tình?
Người đùa thơ tôi thơ tôi nhàm chán
Tiếng chuông ngân qua cứu rỗi phận buồn
Người cầm thơ tôi, thơ tôi nào bán
Chảy từ con Tim là máu yêu thương
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ