CÓ THỂ
Có thể chiều chưa chạm tóc em!
Khi con nắng nhỏ trượt qua thềm
Làm sao kham nỗi đời và đạo?
Tách biệt ngăn nào máu của tim?
Có thể ngày không gộp vào đêm!
Đớn đau khi chia cắt mọi miền
Hai kẻ hai đầu hai kinh tuyến
Một đời lận đận một tình duyên
Có thể nhọc nhằn những nhớ quên!
Thêm xa chua xót nốt ươn hèn
Còn van vái nữa điều thương hận
Còn lục tung hồn suy tỉnh điên
Có thể mai là cõi ngủ yên!
Đa đoan cũng dứt ngập ưu phiền
Nhoẻn cười khi gọi tên người cũ
Trong những hư vô tự đặt mình
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ