HÃY LÀ THIẾU PHỤ NĂM MƯƠI
Yêu em từ khi mười tám
Bây giờ đã quá năm mươi
Xưa kia tóc thề đen thẩm
Mà nay tóc chớm bạc rồi
Yêu em một thời con gái
Đường quen theo lối đi về
Mong sao thời gian dừng lại
Đôi hồn lắng xuống cùng nghe
Yêu em ngày mang cặp sách
Một tay vén áo nửa tà
Tay ta thừa dư đứng trách
Phượng hồng muốn hái chuyền qua
Yêu em ngày thi chớp mắt
Đầu đề là bụi cay mi
Ta quên bài xong chưa nộp
Làm thơ gửi lộn cho Thầy
Yêu em trang đầu lưu bút
Không trao không nhắn một lời
Giận mình vốn hay khờ ngốc
Tay thèm bẻ viết rong chơi…..
Yêu em
Thời gian đăng đẳng
Đời người trôi mãi cũng qua
Uống sao đủ ngàn chén đắng!
Xem tâm tư có mù lòa?
Yêu em
Cuối cùng
Ra thế
Duyên tình là thứ mong manh
Có ôm vào lòng dâu bễ
Hương xưa vẫn mãi tròng trành
Mong tim em đậu đất lành!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ