TỰ KIỂM
Cái ngạo trên đời rơi trúng ta
Tội thay bám riết chẳng rời xa
Ăn sâu bén rễ đè thân nặng
Áp chế hoành hành khắp xương da
Biết rằng dễ đấy đường cứ thẳng
Dùng đầu va đá riết khùng điên
Ngày lo Mây xám hay còn trắng?
Đêm sợ Trăng rơi vỡ bóng Đình!
Lo Gió chẳng còn đam mê thổi
Lo Biển lặng buồn giảm bớt xanh
Lo cái chỏng chơ đời quăng vội
Vừa bay tầm tả quấn quanh mình
Lo non núi chợt ngày Cây chết
Lo sông hồ cạn,Cá phơi da
Lo một đường Chim vùi cánh mệt
Lo khói lam xưa vắng mái nhà
Nhẹ bụng nặng lòng mâu thuẫn mãi
Vác Tù Và mờ mắt hụt hơi
Chẳng thèm cầu cạnh-Thôi cứ dại!
Chẳng tiếc lao tâm-Kệ dỡ người!
Bày khắp nhân gian một chữ buồn
Nhắm cùng thấy đắng-Bỏ thấy thương
Có phải vương tơ là Tằm kiệt?
Mùa vui đâu đấy-Thả bên đường
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ