TÌNH XƯA
Người con gái từng làm ta suýt chết
Chưa tật nguyền cũng đã lắm thương tâm
Nên đến giờ vẫn nghi ngại vụng thầm
Né tránh những ởm ờ nối kết
Người con gái!
Ta mong mình trao hết!
Gốc ngọn linh hồn-sức lực đời trai!
Mà lối đi hoài mãi chỉ chia hai
Cơn quẩn bách dỗi hờn chôn sâu đáy
Con tim thủng không lấy gì để vá
Đượm ê chề
Máu biến dạng thành đen
Rất nhiều lần thổn thức chuyện nhớ quên
Còn hình bóng lì lợm nguyên không đổi
Ngần ấy năm muộn màng không kịp hối
Vết dấu tình sầu nhức buốt hằn ghi
Tóc mai xưa ta kính ngưỡng yêu vì
Giờ chớm ngã qua chiều hơi sương khói
Thôi hy vọng ta dặn lòng không nói
Thôi trở trăn nuôi thần tượng nguyên sơ
Một mai xin sóng có vỗ tràn bờ
Làm đau nhẹ
Nhé em
Ngày tao ngộ
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ