MƯA XƯA THÁNG BẢY
Tháng Bảy Trời mưa!
Bão bùng rơi trên từng nhánh lá buồn
Người tôi yêu!Em giờ nơi ấy chắc cô đơn?
Những giọt nước nhòa dáng quen không còn rõ
Che hoài mùa Thu bờ vai gầy nho nhỏ
Một thời kiêu sa
Rực rỡ buốt một thời
Tháng Bảy nhiều….
Mưa gió vạn trùng khơi
Nhớ mang theo chiếc dù mỗi sáng chiều cất bước
Nhớ bày ra
Hàng răng xinh sau môi cười óng mượt
Để tôi làm cô hồn
Qua ngàn cây số cố giật giành…
Khi người nhớ người
Bia đá đã rêu xanh
Vẫn còn đó,lệ của Trời đồng cảm
Còn ai ưu tư để sắc chiều u ám?
Là có tội với nhau-Làm sao dứt được đây?
Em cứ hồn nhiên đếm từng giọt qua tay
Như ngày xưa đó,tóc ngập ngừng phe phẩy
Tháng Bảy Trời mưa!
Cố ngăn tình xưa thức dậy
Mà cô hồn
Gào thét bắt mang ra!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ