Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

MƯA XƯA THÁNG BẢY

Tháng Bảy Trời mưa!
Bão bùng rơi trên từng nhánh lá buồn
Người tôi yêu!Em giờ nơi ấy chắc cô đơn?
Những giọt nước nhòa dáng quen không còn rõ
Che hoài mùa Thu bờ vai gầy nho nhỏ
Một thời kiêu sa
Rực rỡ buốt một thời

Tháng Bảy nhiều….
Mưa gió vạn trùng khơi
Nhớ mang theo chiếc dù mỗi sáng chiều cất bước
Nhớ bày ra
Hàng răng xinh sau môi cười óng mượt
Để tôi làm cô hồn
Qua ngàn cây số cố giật giành…

Khi người nhớ người
Bia đá đã rêu xanh
Vẫn còn đó,lệ của Trời đồng cảm
Còn ai ưu tư để sắc chiều u ám?
Là có tội với nhau-Làm sao dứt được đây?

Em cứ hồn nhiên đếm từng giọt qua tay
Như ngày xưa đó,tóc ngập ngừng phe phẩy
Tháng Bảy Trời mưa!
Cố ngăn tình xưa thức dậy
Mà cô hồn
Gào thét bắt mang ra!

NK

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2018

BIẾT KHÔNG EM?

Ngày xưa yêu…
Mơ chạm đến bàn tay!
Hay trốn nấp để lén nhìn làn tóc
Đường dõi theo em về-nhớ từng ngõ ngách
Từng nhịp dịu kỳ chân sáo đong đưa

Ngày xưa yêu…
Tình mặc kệ gió mưa
Hễ thấy dáng nụ cười dầu mùa Đông cũng ấm
Đêm gặp chiêm bao
Đâu màng mây màu xanh hay màu xám
Một giọt reo mừng-hương tóc thoảng ngang qua

Ngày xưa yêu…
ở thật gần mà cứ ngỡ như xa
Con tim ngâm ngấm vết thương nào chưa hiểu
Bất chợt một ngày bàng hoàng ngọng nghịu
Nhìn sâu đáy mắt rồi
Không thấy ảnh gương soi

Có chút nhu mì
Em trói cả hồn tôi
Không phương vùng vẫy-hồ đồ quy phục
Nghe sâu bâng quơ chẳng còn gì để mất
Khi trái tim người không đập nhịp tim ta

Lẻ loi bên trời ngồi khóc chuyện hôm qua
Hờn cả thế gian vì thiếu bóng em là vậy
Giá có thứ để mang về đổi lấy
Hẳn là tôi-bằng mọi giá tìm về

Tình học trò…
Tưởng như một cơn mê
Mà mãi mãi chưa bao giờ ngơi ngớt
Giấc mơ hồng qua nhiều năm tái nhợt
Sót chút máu đào đem nhuộm khối tình xưa…

Sắp hết đời người
Em đã ngộ ra chưa?
Vết thương cũ không bao giờ lành lặn!
Cho dù đau!
Dù cay!
Dù đắng!
Vết cắt mới nguyên sừng sửng phơi bày

Bây giờ yêu…
Không chỉ chạm bàn tay
Mà mong mỏi cả hơi nồng chưa thấy đủ
Ghì thật chặc,xiết đòi bao mới cũ
Mọi đa đoan nhẹ bẫng hệt khói mờ

Bây giờ yêu…
Em còn có đem cho?
Sợi luyến nhớ mong manh và nỗi buồn quá khứ
Giá đánh đổi thế giới này để đem về một thứ
Ta vẫn cần-duy nhất-đó là em!

NK

Thứ Ba, 14 tháng 8, 2018

KHÉP MẮT

Lời tình đã cũ để buông xuôi!
Mênh mang canh cánh nặng kiếp người
Tháng Bảy mùa Ngâu mưa oằn lá
Phất phơ chiều lạc chút ngậm ngùi

Mộng tình dù đẹp cũng chơi vơi
Hoang mang ray rứt chuyện ta người
Tổ kén con Tằm vương tơ kiệt
Dù trong dù đục cố gượng cười

Gặp lần khôn dại thắt tim côi
Đau ta nhung nhớ suốt một đời
Ô Thước giăng về miên viễn giấc
Có đủ dài nơi ấy cuối Trời?

Nhặt lá ngày mưa cố lấp vùi
Những dòng định mệnh vắng tin vui
Nay mưa còn ướt bờ vai nọ
Là để yêu thương mượn thay lời

NK