Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

KHI PHƯỢNG NỞ RỢP TRỜI

Mưa nhầm cứ gõ
Đều xuống hai vai
Trần gian gánh nợ
Nặng suốt hình hài

Giọt nhòa cay mắt
Giọt vỡ mặn môi
Giọt sầu vuốt mặt
Giọt đau lưng Trời

Bão bùng như lối
Đời trót ngang qua
Từng đêm hối tội
Xin tâm bình hòa

Ai tình nở nụ?
Bên góc thiên thu
Mang hơi thiếu nữ
Mang ta cầm tù?

Ai chiều vén sáng?
Vần vũ mây đen
Mưa yên gió lặng
Ru nhau một niềm?

Trời còn mưa mãi
Nhạt dấu chân xưa
Xót xa ngang trái
Bao nay chưa vừa?

Giữa vùng cuồng nộ
Còn bám víu chi?
Mai tan hơi thở
Lặng yên ta về

NK

NHƯ GIÓ THOẢNG

Mười năm ngày ấy quay ra Bắc
Như một đường tên rời khỏi cung
Ngất ngưởng với mua phùn gió bấc
Lắng sâu tâm sự tiếng tơ chùng

Mười năm ngoái lại giờ tóc bạc
Đi mãi bước mòn vạt thời gian
Vẫn ước có lần Trời xanh ngát
Vườn xưa hoa rộ át cỏ tàn

Mười năm thoáng chốc xong rồi đấy
Nhắm mở mắt mình như hôm qua
Chưa chốn nương lòng-chưa chạm đáy
Nỗi buồn nguyên vẹn nấp hồn ta

NK

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2016

NGƯỜI QUEN



Trót biết nhau trên cõi đời phù phiếm
Rồi muộn màng chợt nhớ nhớ quên quên
Ngày nhắm mắt gói thân vào vải liệm
Còn thẩn thờ chưa nhận lạ hay quen

Ừ thì lạ!Bởi vì chưa chạm đến
Chưa nói thành lời ngưỡng kính chân tâm
Chưa vô tình gieo được câu hò hẹn
Chỉ đứng xa trông-Thoáng nhớ âm thầm

Ừ thì lạ!Bởi vì quen chưa đủ
Bởi vì xa là chưa có lúc gần
Khi hồn biết chẳng thể nào do dự
Nếu đời cho lần phố vắng theo chân

Hóa ra quen!Khi trong lòng thấy nhớ!
Đã bao nhiêu người?Dẫm vết qua tim
Tình ta rốt là sân ga quán trọ
Triệu người quen đi mãi chẳng về tìm

NK

GIỮA HAI HÀNG BIA MỘ VÀ MỘT ĐỈNH THÁP CHUÔNG



Khi con đò cắm sào nơi bến lạ
Gió tha hương thổi lạc mấy canh sầu
Ta những ngỡ tim đã thành gỗ đá
Bỗng một chiều bộc vỡ lại niềm đau

Cuối con đường là úa vàng vuông cỏ
Thập tự hai bên cắm dọc nên hàng
Có gì lạ loay hoay nằm dưới đó?
Có những oán hờn cho mộng dỡ dang?

Chiếu đổ xuống như nắng vừa tàn giọt
Tiếng chuông ngân lanh lãnh nguyện hồn ai?
Nhịp tươi hồng đã lên giờ đã ngớt
Đời nếu vui dù được ngắn hay dài

NK

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

CÓ THỂ LÀ KHÔNG

Không thể không
một lần quên kềm nén
Buông thả hồn mình bản ngã cuồng si
Không thể không
Tâm sổ sàng nhuốm bệnh
Đứng trơ nhìn người ở-người đi

Có vạn lời muốn thốt mà không thể nói
Có triệu yêu thương cứ nén để chờ
Đôi mắt ấy sao dõi gì xa vòi vọi?
Bỏ quên bên đời
ta hiện diện bơ vơ

Không cũng vậy
Dù chẳng không cũng vậy
Chiều nắng đau nhặt nhạnh lá hiên nhà
Gom góp lại dấu buồn thăm thẳm đáy
Ủ nốt mộ phần chờ giọt nhỏ mưa xa

NK

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016

ĐỤC

Em tắm vẫy vùng tuổi thơ tôi
Có chảy tràn mơ đủ ngủ vùi?
Hôm nay len lén về phố cũ
Đứng tựa thời gian nhớ một người

Café còn nhỏ như từ đấy
Vẫn thế …lưng chừng rơi bâng khuâng
Từng giọt đau mòn run lẩy bẩy
Van lơn hòa quyện dẫu một lần

Giờ đã quán người… ta thành lạ
Buổi đầu,buổi cuối…chẳng là chi
Cũng hết một đời trôi vất vã
Trăm năm sự ấy-có ra gì!

NK

Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

VÀ...

Và rồi em xa như nắng tắt
Mồ côi ta vịn nước chiều mưa
Ngã xuống mây mù giăng tay gạt
Bài thơ lạc vận chiếu chăn thừa

Và giờ café rơi từng giọt
Nguội lạnh tiếng đàn trôi bên hiên
Dây Tơ Hồng rối tim đau thót
Một góc phố khuya biếng lên đèn

Và điều thuốc tàn ngưng trẫy khói
Phổi mình teo tóp phập phồng ngoi
Tiếng ho khục khặc canh chờ đợi
Vớt ánh Sao băng vụt qua đời

Có phải ân tình như lưỡi hái?
Tử Thần đưa khẻ điệu câu hồn
Cú rúc bạc lòng câu Trống Mái
Và em
Còn ngát đóa môi thơm

NK

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2016

ĐI LẠC

Một ngày đỏng đảnh rời khuôn khổ
Quẳng gánh lo phiền ta rong chơi
Phật xót bôn ba bèn đến độ
Chúa ngại lầm than cũng gọi mời

Café sóng sánh bàn tri lý
Khói thuốc mù cay luận ngộ tình
Hư ảo cả đời đau chưa nhỉ?
Đục trong còn có lúc phân minh?

Bọt tràn ly rót tay nâng mỏi
Được gặp là duyên chẳng cưỡng cầu
Mai em về đó quên chưa nói
Tu mười năm nữa lại thấy nhau!

Mưa ngoài hiên nhẹ mồi vơi bớt
Đủa chỉ giơ lên hạ xuống chơi
Chờ lời kết lạ buông nhằm đợt
Đồng loạt tán dương hỉ hả cười

Cuối buổi đường về chia lắm ngã
Hạt rơi trên áo,hạt va đường
Giọt mưa cũng thấy từng quen lạ
Ta người có lúc đã từng thương?

Đi lạc một ngày tâm thấy sợ!
Mình bỏ quên mình biết bao nay!
Cuốn theo bong bóng đang chờ vỡ
Còn tưởng giương danh bậc râu mày!

Đi lạc một ngày nay thức dậy
Tự hỏi mình sao trót ngủ quên
Mãi những cơn buồn mông mênh đáy
Chờ em day áo kéo duyên mình

NK

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2016

THƯỞ XƯA CHÚA VỐN YÊU NGƯỜI

Chiều cuối tuần nắng oi thèm trú ngụ
Một tàn cây đơn lẻ lối đi qua
Em đã về phương ấy thật là xa
Mưa có xuống chưa chắc làm mát dịu…
Tối nay hỏi lại lòng ngày dang díu
Câu nhớ quên từng day dứt bao mùa
Yêu của người đã vốn thật hay chưa
Hay vẫn cứ nửa đùa bên nửa thật
Dù vẫn đủ cơn men nồng ngây ngất
Dù vẫn thơm ngan ngát đóa môi hồng
Rời nhau rồi mau chóng hóa hư không
Nhịp kết nối của nghìn trùng vạn hải…
Chiều cuối tuần
Máu cạn khô ngừng chảy
Mưa chưa về suối trơ cạn dấu tim
Bóng độc hành nhòe nhoẹt giữ đêm đen
Không nguyên vẹn hình hài bên ngõ nhỏ
Gãy nát châu thân chập chờn bia mộ
Em đừng cười
Chúa xưa cũng như ta

NK

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

HÃY TRẢ LỜI XEM

Có buồn không? Nghe thốt tiếng yêu thương?
Khi thời gian còn lại đã ngắn đi nhiều lắm
Ta chẳng có đôi chân đi nghìn dặm
Không kịp dắt nhau đến bờ bến mộng thường

Có buồn không?Đuôi con mắt vấn vương
Đã nhạt nét để đáp lời mời gọi
Gấp lại trang xưa,mở đầu ngày mới
Vốn liếng nghèo-có đủ chuyến đầu tư?

Thiếu tự tin vào kết quả bất ngờ
Đâu dám chắc đời đơm hoa kết trái…
Xin một lần,thử gót chân dừng lại
Ngâm lại lời tình bằng nốt lặng chiều buông

Có buồn không? Nghe thốt tiếng yêu thương?
Được và mất-Có làm em bối rối?

NK