ĐI LẠC
Một ngày đỏng đảnh rời khuôn khổ
Quẳng gánh lo phiền ta rong chơi
Phật xót bôn ba bèn đến độ
Chúa ngại lầm than cũng gọi mời
Café sóng sánh bàn tri lý
Khói thuốc mù cay luận ngộ tình
Hư ảo cả đời đau chưa nhỉ?
Đục trong còn có lúc phân minh?
Bọt tràn ly rót tay nâng mỏi
Được gặp là duyên chẳng cưỡng cầu
Mai em về đó quên chưa nói
Tu mười năm nữa lại thấy nhau!
Mưa ngoài hiên nhẹ mồi vơi bớt
Đủa chỉ giơ lên hạ xuống chơi
Chờ lời kết lạ buông nhằm đợt
Đồng loạt tán dương hỉ hả cười
Cuối buổi đường về chia lắm ngã
Hạt rơi trên áo,hạt va đường
Giọt mưa cũng thấy từng quen lạ
Ta người có lúc đã từng thương?
Đi lạc một ngày tâm thấy sợ!
Mình bỏ quên mình biết bao nay!
Cuốn theo bong bóng đang chờ vỡ
Còn tưởng giương danh bậc râu mày!
Đi lạc một ngày nay thức dậy
Tự hỏi mình sao trót ngủ quên
Mãi những cơn buồn mông mênh đáy
Chờ em day áo kéo duyên mình
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ