Thứ Hai, 25 tháng 9, 2017

SAY!

Sóng sánh màu lưu ly huyết nhục
Miên mang chiều thanh thản phố xưa
Một mình là hiểu sâu mình nhất
Đau có trăm năm cũng chưa vừa

Chén rượu tràn men dựa tràn theo
Dòng từ ly ngập ngụa hồn sầu
Ai chém vào tim mà nhức buốt
Vết thương nào đo cạn nông sâu!

Bóng cũng ngã xoài sau khấp khởi
Tàn canh
Tàn mộng
Cạn ly bôi
Tiếng Trăng rên xiết thiên niên đợi
Cuội gãy cành đa,nợ khó đòi!

NK

HẬU SỰ

Mai đào một chỗ về trú ẩn
Lúc biết đường dài đã quá xa
Xa tìm sương gió Trời Mây dấn
Xa cả dò hơi hám đàn bà!

Một cuốc một cần đăm đăm hướng
Một gian nhà nhỏ cắm Trúc Đào
Hai thước dỗ dành sau cõi mượn
Hai tay còn cố giữ chiêm bao!

Thu Đông tròn giấc mùi rơm rạ
Xuân Hạ lon ton sẳn ao vườn
Nhà ai có ghé-hầu đôi Cá!
Bạn hữu đến tìm-Vịt mấy con!

Chưa lão,vài năm cũng lão rồi!
Rong chơi,mong còn sức rong chơi!
Trèo lên tuột xuống,cây thưa quả
Câu chữ đáp bồi xin chớ rơi!

NK

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

TIN BÃO

Chiều mưa rụng xuống lá Thu phai
Có một giòng sông đã rất dài
Chảy từ xưa cũ về mai một
Lạc tâm còn nguyên vẹn sắp bày

Bão chốn xa nào vương lại đây
Tóc sương vần vũ nhọc lưu đày
Giam hãm đời nhau từ khởi thủy
Bây giờ
Mòn mỏi ủ tình ngây!

NK

Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

KHƠI TÌNH

Một nẻo buồn cũ kỷ
Đã giăng phủ bụi mờ
Nay giật mình trân quý
Cả đời gieo neo thơ

Một vết tình yêu mị
Chỉ là nguồn vu vơ
Hằn lên tim máu rỉ
Có …bay đi tình cờ?

Một cõi dày hiềm tị
Lang thang trôi mịt mờ
Vẫn dấu thầm cất kỷ
Thấu hết đường ngu ngơ?

Vẫn là chiều gục quỵ
Ngang qua khối hững hờ
Cất đi hồn bi lụy
Cho người cười tròn mơ

Nếu là chùm Phượng Vĩ
Chưa thấm ướt ngại ngờ
Ta xin lần lúy túy
Siết cho đầy hơi thơ

Chưa bao giờ yên nghỉ
Ngớt heo may đợi chờ
Mắt môi còn ngạo thị
Dấu sầu nặng thân trơ

Giong buồm về cố lý
Biền biệt sủng bến bờ
Có thành đôi tri kỷ?
Mắt môi hòa đơn sơ!

Nào vòng tay kiêng kỵ
Sợ Thánh Thần ngó lơ
Đổi bằng hai đoạn chỉ
Khâu tim ta dại khờ

Môi em còn hoan hỉ?
Gắn ta hàn bơ vơ!

NK

Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2017

LÀM THƠ TÌNH EM ĐỌC!(NHẠI CHƠI!)



Làm thơ tình em đọc
Đã là chuyện khờ si
Vái van làm tên ngốc
Dưới mắt em đáng gì!


Làm thơ tình em đọc
Chỉ mong gặt chút buồn
May có lần vờ thốt
Thương!Cớ gì mà thương!

Thơ- cả nghìn trang giấy!
Cười-vài nụ Quỳnh đêm!
Trời cao đâu ngó thấy
Tim em-trơ chẳng mềm


Làm thơ tình em đọc
Gửi trăm mối hẹn hò
Tương tư thành thuốc độc
Em sẳn sàng ban cho!

Làm thơ tình em đọc
Câu chữ rơi vụng về
Có lần mang toan đốt
Mà...giận hờn không nghe

Làm thơ tình em đọc
Chưa đủ lấp ơ hờ
Tim đau dần meo mốc
Bỏ tình sầu chỏng chơ

Thơ chưa thành biển ngập
Dìm sâu ngăn cách nào
Nên vẫn hoài trốn nấp
Trù em
Gầy chiêm bao!

NK

Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2017

MỜI EM CAFE

Tôi sẽ gọi cho em một ly đen đá!
Thứ chưa bao giờ em vào quán tự xướng cho mình
Thứ chưa bao giờ tôi có thể bỏ quên
Cái gu thưởng thức đã khác xa nhau thế đó!

Uống cafe
Là để nhìn từng giọt quặn mình nhỏ,...nhỏ
Xuống đáy thủy tinh
Rời rạc trộn pha màu
Anh mắt chừng
hun hút
thấm màu đau
Sẽ chìm,sẽ chìm,...vào màu đen huyền bí

Cafe đen đá nhé em!?
Đen cũng đầy mộng mị
Nhấm nháp giọt buồn để khuấy khói thuốc tôi
Nghe dỗ dành giữa làn tóc rẽ ngôi
Đừng nhìn qua
Nhỡ bần thần dí chân... đau lá


Mỗi lần bắt gặp nhau
Là một lần thấy lạ
Cái bồi hồi của ngày xửa ngày xưa
Hình như giờ
Tính vẫn hệt nắng mưa?
Chả có dự báo đùng đùng mưa rồi nắng

Lần đối ẩm cuối cùng
Nhớ đâu là lâu lắm
Em Chanh đường-Tôi luôn vẫn Cafe...
Bóng hoàng hôn nào vắt vẻo ủ ê
Câu kết thúc hay mở đầu
Đều ấp úng

Cafe đen đá nhé em!?
Cho những tháng ngày sâu trũng
Không có gì chan lên bóng dáng nụ cười
Quán xá buồn sao buộc mắt môi vui?
Tôi là vậy!
Thích âm thầm pha đen ý

Mời em đến
So tay
Muôn lần nghĩ
Có bao giờ?
Em thích vị cafe?
Thứ tôi làm cứu cánh suốt đường mê
Chạy gắp thi thơ
Dệt màu Tím đợi

Những gấp khúc muộn phiền qua rồi tới
Làm bạn cùng nhựa thuốc cháy vàng tay

ừ thì gam màu
bất kể đổi thay
Khó thay đổi,hy vọng gì có thể!

Tôi thử gọi
Cafe cho em nhé!?

NK

ĐỜI DU MỤC

Nghìn trùng dấn bước
Giang hồ đó đây
Đời qua xuôi ngược
Mộng vơi từng ngày

Gót giày thấm ướt
Từng dặm buồn lay
Qua sông thườn thượt
Một hơi thở dài

Đăng trình là biết
Đợi gục chiêm bao
Tiếng quen tha thiết
Vu vơ thuở nào

Còn nghe vọng suốt
Từng những canh thâu
Duyên xe đã trót
Heo may tình đầu

Non bồng nước nhược
Lãng đãng như Mây
Đêm sương phủ buốt
Kiếp Nhạn hao gầy

Nỗi niềm đắng chát
Nắm lại bàn tay
Giữ sao khỏi rớt
Bạc xuống đầu này

Em về còn sót
Lại mối Thiên Thai
Ta nghe muôn một
Lời đau lên đầy

NK

Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

TẬP TÀNH XEM ĐƯỢC HAY CHƯA

Cứ sống như
Ngày cuối cùng được sống!
Cứ đau như
Chưa từng một lần đau!
Cứ yêu như
Gió kia lồng lộng
Cho con tim
Đập nhịp ban đầu!


Cứ nhớ như
Xưa nghìn lần nhớ!
Bởi vẫn còn
Mong ngóng yêu thương
Cứ đan tay
Hứng hàng lệ nhỏ
Thành dòng sông
Dẫn đến Thiên Đường

Cứ xa ta
Em gầy nhân ảnh
Cuộn cô đơn
Từng vệt chân buồn
Cứ đong đưa
Môi nồng thần thánh
Triệu đóa Hồng
Hôn nhẹ mi cong

Cứ lãng quên
Khi đời tuyệt vọng
Góc hiên nhà
Tiếng guốc khua khua
Cứ đêm đen
Ta tìm thấy bóng
Trúc mồ côi
Mang gửi cạnh Chùa

Cứ bâng quơ
Xuôi lần định mệnh
Kiếp con người
Ấm lạnh bao nhiêu?
Sóng Trường Giang
Mịt mờ bờ bến
Nợ trần gian
Trả mãi còn nhiều

NK









Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

MASOUER-EM

Em trăm năm vẫn là vùng Đất Hứa!
Thưở thiếu thời ngây dại vẽ Thiên Đường
Và xôn xao nghìn buổi dệt lời thương
Chờ xao xác ngày khốn cùng...
Ôi!Phật Chúa!

Trái tim hồng!
Nhịp bao la
Mấy bữa?
Mãi hư vời trông độ lượng từ em
Đừng cho chi!Tình khổ hạnh-từng đêm
Vai ngà run rẫy
Hơi bàng hoàng
Tóc ướt

Mênh mang ta đi
Bao sông hồ xuôi ngược
Sơn Thủy nào còn thiếu đáy mắt soi?
Hận đăng trình hồ hải đẫm mổ hôi
Mà góc ấy-tim buồn-khô sa mạc

Giọt lệ tình
cố nuốt vào
đắng chát...
Vó nhong nhong ,bao bận,Ngựa khứ hồi
Ngỗ ngáo thèm làm Từ Hải một khắc chơi!
Thử cảm giác-Chết đương trường-Khi tình phụ!

Cưỡng cầu vậy,nào hẹn thề đâu đâu chứ!
Chỉ ác tâm làm một chút
Em đau!
Vốn không mong gợn đục nặng lòng nhau
Thôi!Chúa Phật!
Giao về em cả đấy!

Xin hiền Masoeur đốt tim ta bỏng cháy
Trái tim buồn thương tật mãi hoang đàng
Mưa nào làm chảy thấm đủ khăn tang
Ngày vĩnh biệt một tâm hồn vô đạo....

Đừng giam giữ hồn ta trong giông bão
Khi muốn gần nhau mà vẫn cứ như xa.....

NK

NẾU ĐỔI LẠI-TRỞ VỀ THỜI GIAN ĐÓ...

Cũng những tháng này năm xưa ấy
Đường mưa tới lớp phút tựu trường
Có người khựng bước,chân ngần ngại
Muốn bỏ lối này-tránh lối thương...

Không còn ai-đã chằng còn ai!
Còn mong ta ở lại nơi này
Chỉ có lá vàng và tiếng trống
Thứ nào cũng rơi khỏi bàn tay...

Mua lấy chia ly hòng quên được
Ai hay bóng dính chặc con người
Dù đi-dù chạy-dù quay ngược
Hình sao rời bóng bóng để riêng vui!?

Nên em đeo đẳng hoài năm tháng
Chiếc bóng hoang mang của phần hồn
Vắng ánh đèn đường lo ốm nặng
Ngoái đầu nhìn lại,bóng quằn hơn....

Sợi nhớ dài như chiều thế kỷ
Xâu qua hai mốc để bạc lòng
Tóc em còn gói điều mộng mị
Ta rình đêm gở lại tiếng thương

NK

Thứ Hai, 4 tháng 9, 2017

TỰ KIỂM

Cái ngạo trên đời rơi trúng ta
Tội thay bám riết chẳng rời xa
Ăn sâu bén rễ đè thân nặng
Áp chế hoành hành khắp xương da

Biết rằng dễ đấy đường cứ thẳng
Dùng đầu va đá riết khùng điên
Ngày lo Mây xám hay còn trắng?
Đêm sợ Trăng rơi vỡ bóng Đình!

Lo Gió chẳng còn đam mê thổi
Lo Biển lặng buồn giảm bớt xanh
Lo cái chỏng chơ đời quăng vội
Vừa bay tầm tả quấn quanh mình

Lo non núi chợt ngày Cây chết
Lo sông hồ cạn,Cá phơi da
Lo một đường Chim vùi cánh mệt
Lo khói lam xưa vắng mái nhà

Nhẹ bụng nặng lòng mâu thuẫn mãi
Vác Tù Và mờ mắt hụt hơi
Chẳng thèm cầu cạnh-Thôi cứ dại!
Chẳng tiếc lao tâm-Kệ dỡ người!

Bày khắp nhân gian một chữ buồn
Nhắm cùng thấy đắng-Bỏ thấy thương
Có phải vương tơ là Tằm kiệt?
Mùa vui đâu đấy-Thả bên đường

NK