Thứ Hai, 20 tháng 11, 2017

NHỚ EM-MÀU PHƯỢNG VĨ

Em xưa từng xúng xính tuổi mười lăm
Guốc mộc gỏ thản nhiên vào hồn ta mười tám
Không còn biết bầu trời màu xanh hay màu xám
Chỉ biết đắng lòng về lối Phượng hồng rơi

Cứ mỗi mùa hoa đỏ rơi rơi
Lại thấy tháng ngày chừng như dịu vợi
Có ai biết giữa thời gian chờ đợi
Là khoảng lặng bình yên trước phút bão giông

Những…ba tháng dài mòn mỏi ngóng trông
Chờ giáp mặt chỉ để xem… đã có gì thay đổi
Có tà áo đã nhuộm màu sắc mới
Có anh mắt nào ngan ngác ấm lòng nhau

Vết thương thầm không ai nhắc mà đau
Nên thui thủi chín tháng dài câm nín
Cố đắp lại khúc tự tình chôn kín
Tuổi em chưa được phép khuấy xao lòng

Ta cười trừ che dấu nốt long đong
Khi có dịp nuốt sóng cười từ ánh mắt
Em vô tư hồn nhiên như bờ cát
Mặc sóng dỗ dành,bình thản đợi gió reo

Bởi giòng đời không thể mãi theo nhau
Nên từ đó chia lìa xa đôi hướng
Ai để nhớ ta?
Mùa rơi hoa Phượng
Đến bây giờ
Em vẫn thuở mười lăm

NK

Chủ Nhật, 5 tháng 11, 2017

MƠ DALAT Ủ MEN NGƯỜI

Đalat dốc đồi leo chồn chân
Quanh quẩn đi lâu-Ngó thì gần
Đúng nhà sát cạnh-Xa cửa ngõ
Như tình mong mãi chẳng gần hơn

Hoa trổ bốn bề chưa riêng đóa
Cho người lưu luyến hướng nhìn ta
Chợt biết bẽ bàng thân khách lạ
Lạnh nghe Mưa phủ giọt vỡ òa

Con đường reo vi vút hàng Thông
Như thác gần bên xối xuống lòng
Nỉ non từng đợt chân trôi dạt
Đạp xuống cô liêu giữa ngọn buồn

Ta ngủ cùng sương,thức cùng Trăng
Mua đêm canh trắng,bán lụy phiền
Mai về một góc Saigon phố
Dalat ngập ngừng gieo nhớ quên

Có một đóa Hồng mang cất giấu
Bao lâu không nỡ nhặt cánh tàn
Em đi hờ hững nào đâu thấu
Tình ta…
Chùng chập nỗi cô miên

NK

Lý gì?


Đêm nay trên nẻo hao gầy
Bỗng dưng ước được một ngày yêu em

NK

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

TÌNH XƯA

Người con gái từng làm ta suýt chết
Chưa tật nguyền cũng đã lắm thương tâm
Nên đến giờ vẫn nghi ngại vụng thầm
Né tránh những ởm ờ nối kết

Người con gái!
Ta mong mình trao hết!
Gốc ngọn linh hồn-sức lực đời trai!
Mà lối đi hoài mãi chỉ chia hai
Cơn quẩn bách dỗi hờn chôn sâu đáy

Con tim thủng không lấy gì để vá
Đượm ê chề
Máu biến dạng thành đen
Rất nhiều lần thổn thức chuyện nhớ quên
Còn hình bóng lì lợm nguyên không đổi

Ngần ấy năm muộn màng không kịp hối
Vết dấu tình sầu nhức buốt hằn ghi
Tóc mai xưa ta kính ngưỡng yêu vì
Giờ chớm ngã qua chiều hơi sương khói

Thôi hy vọng ta dặn lòng không nói
Thôi trở trăn nuôi thần tượng nguyên sơ
Một mai xin sóng có vỗ tràn bờ
Làm đau nhẹ
Nhé em
Ngày tao ngộ

NK


Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

KẾT


Khi mặt Trời đứng bóng
Ta nằm ngửa nhìn lên những đám Mây
Khi Tà Dương lần khuất phía Tây
Vươn vai dậy soi từng đàn chim về tổ
Nhẹ xa xót những hoài công đà cố
Mấy mùa đi rồi gặt mấy mùa đau
Vẫn biết cuộc đời hoán cãi bễ dâu
Tang thương khó tránh ngậm ngùi dâu bễ
Lòng nguội lạnh còn đáng chi tâm kế!
Chim Cá bắt rồi-Cung Ná nặng tay
Kẻ nặng tình chập choạng lối dại ngây
Người cân đếm hả hê đường đắc ý
Vui là vui!Tự hào vào song Hỉ
Dứt nợ tang bồng-Nhẹ cắt đường tơ!
Mai này đây
Gầy lại một giấc mơ
Một vườn cây cỏ
Một nếp nhà ấm cúng
Ta chỉ vì ta
Rượu thich ai thì cụng
Trà mời ai,sớm trễ mặc tình
Chăm chút thú chi mình hầu hạ bản thân mình
Ngoài vòng cương tỏa-Thi thơ cho lêu lỏng
Khi mặt Trời đứng bóng
Nhục vinh luôn dai dẳng bám thân
Giờ hư danh không còn nặng nghìn cân
Đời đạo lùng nhùng mặc tình tung hứng
Trả cho thế nhân
Quần ta-Ta bận
Không nhầm nhau dù mũi chỉ đường kim
Nếu thích thì xí xóa nốt cái tên
Không chịu được cứ mồm loa mép giãi
Dứt khoát không màng đôi co tranh cãi
Phủi đít xông xênh
Vỗ bụng lép cười xòa
Ta cuối cùng
Vẫn cứ phải là ta!
Ngông nghênh ngờ ngệch
nhưng trái tìm đầy thương tổn
NK