Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Ừ!

Ừ,hết rồi,ngày cuối
Đường cũng vào vắng tanh
Bước chân treo dốc, đuối
Lá vừa rơi khỏi cành

Ừ,hết thời nông nổi
Là chìm giữa cơn buồn
Giật mình,nhìn lại tuổi
Đọng với đời như sương

Ừ,hết mong mỏi đợi
Nghe tiếng chân ai về
Trong mơ lòng như mới
Tĩnh,biết đà ủ ê

Ừ,em vờn đâu đó
Trong sâu trái tim khờ
Hôm nào tung tăng gió
Bay xa vào bơ vơ

NK

TIỄN NĂM


Còn 5 giờ nữa chia cũ mới
Đời có khúc quanh,tuổi có chừng
Chẳng có thứ chi dừng lại đợi
Sắp quắc queo rồi
Chớ gọi Xuân!

Lại hết cái vòng luôn lẩn quẩn
Quay đi quay lại vẫn còn đo
Đo sao phỉ được chiều lận đận
Sao đủ dài theo tận đáy mồ

Năm mười năm nữa ai cầm bút?
viết đoạn điếu văn trước quan tài
Có kể đủ lần vinh và nhục?
Cho ta muốn thốt trọn cùng ai

Tháng cạn,năm trôi bấy nhiêu lần
Ngày qua, đêm tới mục châu thân
Gửi lại hôm nay lời biệt cuối
Chia là chia hết đến bụi ngàn

NK

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

PHẢI RỒI!

Khi tình yêu thành bong bóng xà phòng
Lung linh sắc màu nhưng chạm vào là tan vỡ
Người ta hay đổ thừa vì thiếu duyên thừa nợ
Có ai dám nhận rằng
Mình thật sự đã sai?
Trách hờn gì cho mọi chuyện nguôi ngoai?
Tình còn vết
Trái tim còn rỉ máu
Dậu Mồng Tơi con Bướm nào đến đậu?
Ta hay người?
Bị định mệnh trêu ngươi
Giả sử cho rằng- yêu là sự đùa vui
Vui thật ít
Còn buồn thì vô hạn…
Em làm gì-khi con tim dấy loạn?
Vỗ về chăng?Bằng ngôn ngữ chi đây?
Bong bóng vỡ rồi
trống rỗng bàn tay
Màu sắc lung linh biết tìm đâu gặp?

NK

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

TRỞ VỀ MÁI NHÀ XƯA


Xưa còn đôi chút buồm căng gió
Thích dạo gần xa đuổi ảo hư
Nên đường xa mãi chim về tổ
Ngoái lại biệt tăm chỉ cười trừ

Xưa còn đủ máu giang hồ chảy
Thích lội thác ghềnh ỷ sức trai
Màn Trời chiếu Đất đâu ngán ngại
(chỉ sợ nhanh trôi tháng năm dài)

Bây giờ gối mỏi mắt đã mờ
Tim lạc vần gieo nhịp của thơ
Sợ những bôn ba đường dậy sóng
Sợ mưa rơi ướt chút đợi chờ

Bây giờ tâm ý đà khánh kiệt
Còn vài năm nữa đã sáu mươi
Đợi chết vốn là điều khắc nghiệt
Lo toan cho trọn nốt kiếp người

Hai mươi năm trước từng tụ hội
Một thuở tung hoành ngạo thế nhân
Hợp tan bao dạo say chìm nỗi
Nay thử hồi tâm lấy một lần

Cố nhân gặp lại tình nguyên vẹn
Dẫu dấu thời gian đã hằn sâu
Tôi anh chén cũ bày ra sẳn
Lại chuốc lời xưa lúc bạc đầu

Còn mấy năm đời thôi chẳng so
Chung tay ta bắt nhịp câu hò
Vì nhau để lại vài kỷ niệm
Không đẻ ra tiền cũng ra thơ

NK





Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

XONG

Ối dào!Bị thức nguyên đêm!
Bị lân la rượu-Bị thèm gối ôm!
Noel này thật lom com!

NK

ĐÓN NOEL

Đêm Chúa xuống dương trần ta trốn biệt
Triệu người quen không có lấy một người thương
Lời than thở toàn đi vào tai điếc
Ngọng nghịu làm vui khi hưởng đủ nguyên giường

NK

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

NHUỐM ĐÔNG

Tình rơi từng giọt chiều cuối phố
Lẳng lặng bên đời thiếu bóng đôi
Mưa giăng lạnh lắm tim đà ngộ
Vì tiếng yêu ai đã nghẹn lời

Rớt những thâm tình còn sót lại
Em về nương cậy lối người ta
Ta ra đứng trước rừng ngây dại
Hỏi gốc Thiên Thu vội chóng già

Vai trống không người thèm tựa nữa
Quen hơi giờ lạnh biết tìm đâu?
Áo xưa từng ủ mùi hương lửa
Giờ đem khoát lại đã thay màu

NK

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

PHIỀN!

Ta rơi ra từ lụy phiền ngụy trá
Biết tâm can bất lực trước thế thời
Mua chẳng xuể một đôi điều thức giả
Đem thân mình so thử món đồ chơi

Giá bán mua chưa bao giờ là tiền bạc
Vài nụ cười hiếm ai ngã giá cho
Sai ngôn ngữ thương lượng rồi chua chát
Muộn màng đau
Có ai hiểu bao giờ!

Rồi trăm năm là con đường độc đạo
Từ man khai ai cũng giữ riêng phần
Tồn tại được đâu chỉ là cơm áo!
Múa may hoài có chắc đã thành Nhân?

NK


Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

NGUỘI!

Loay hoay cũng về lại lối buồn
Nam Bắc bây giờ đã chùn chân
Xếp những ưu phiền lau gác trọ
Xông pha chi nữa-nhọc tấm thân!

Chưa phải an cư vẫn tạm nhàn
Chờ mưa gió tạnh, đợi Xuân sang
Nếu may lại sống vài năm mọn
Lại há mồm vui được mấy lần

Một góc riêng mình chờ Trừ Tịch
Cội nguồn là thứ trót lãng quên
Lá rụng ơ hờ đâu là đích?
Đường qua năm tháng lắm nhục hèn

NK


Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

NGƯỢC XUÔI

Hôm qua Đồng Hới,nay Phú Tài
Cứ đi, đi mãi suốt ngày dài
Còn những tội tình chưa với tới
Nên còn phó mặc chốn chông gai

Hà Nội,Hải Phòng luôn réo gọi
Thái Bình,Nam Định lắm lần qua
Những cái tên quen dù chẳng hỏi
Đi không dám nói-ở là nhà!

Ừ số!Lang thang khắp giang hà
Có đi mới coi giống là ta
Nằm yên chắc lúc đà hết lửa
Khỏi nói nhăn nheo-khỏi nói già!

NK

NHỚ EM

Rồi cũng sẽ qua hết mùa Đông
Chẳng biết khi nao hết lạnh lòng?
Nhớ quên đâu chỉ riêng mình ước
Người ta có
Làm đau em không?

NK

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2015

CHÀO ĐÔNG!

Rõ là Đông!Gió vờn buốt rát!
Gót giang hồ đắng chát lòng say
Ước cho tàn cuộc mơ này
Yên thôi ray rức tháng ngày bâng quơ

Lời mong đợi-câu chờ vắng bóng
Chuỗi nhục hèn tuyệt vọng dâng lên
Lấy đâu gan cứng dạ bền?
Chỉ còn biển đục bấp bênh thuyền chìm

Nhịp bấn loạn con tim thương tật
Mãi nương nhờ được mất hư vô
Giang tay một mảnh cơ đồ
Xưa còn nguyên vẹn bây giờ lấm lem

Tung hoành chốn không em vô vị
Say ngất cười-tri kỷ còn ai?
Một mai,rồi lại một mai
Em qua sương gió sờn phai áo tình

Chi lận đận,ta xin dừng khóc
Ngưng vẫy vùng ô trọc từng quen
Tạ người
chấp chới đường Trăng
Để sau còn nhớ
gối chăn ngút ngàn

NK

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

THẾ LÀ

Thế rồi đêm cũng dần qua
Thế rồi cũng biết là ta xa người
Dối rằng vì cuộc rong chơi
Sao nghe mặn đắng trong lời từ ly
Hỏi mai còn ước mơ gì?
Nuôi con mộng nhỏ sân si chuốc vào
Tình người không cắn mà đau

NK

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

CHẤP NHẬN

Mình nghe tiếng thở mình đông lại
Khói trắng phà ra phủ che Trời
Quên mùa lá rụng môi se lại
Đã bấy tháng ngày thương có vơi!?

Em nhặt vô tình mưa bụi bay
Tôi đan ngón sót tiếng canh chầy
Nấp giữa không cùng đường mê mãi
Một con Én lẻ-đã lạc bầy!

Ủ nốt mùa Đông, đóng băng hồn
Vò cay bạc hạnh,dẫm đường trơn
Trượt qua điên đảo,cười chua chát
Tha thứ nhân gian đủ ngạo cuồng

NK

QUA ĐẤT THẦN KINH

Thừa Thiên mưa-Thừa thiên mưa!
Mưa dài dài từ sáng đến trưa
Thay Trời còn khóc,giành để khóc(?)
Lội suốt như vầy sao ai ưa?

Thừa Thiên mưa-Thừa thiên mưa!
Biết giờ này em quên tôi chưa?
Huế như cô gái muôn đời trẻ
Quay lại Thần Kinh đã trái mùa

Thừa Thiên mưa-Thừa thiên mưa!
Còn ai dõi mắt cạnh song thưa?
Tôi về từ độ chuông chùa điểm
Có đợi ngàn năm cũng chẳng vừa!

NK


Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2015

BIẾT SAO

Mai đi rồi chiều không ở lại
Em thả đắn đo chìm thẳm lưng Trời
Cơn gió lạnh đầu mùa ngoe nguẩy
Buồn trong tôi kệ lạnh lùng rơi

Mai đi rồi con đường chợt lạ
Ngày quay về chưa biết khi nao
Dấu cỏ đó tôi ghi chờ trả
Một đời thơ nông nỗi chừng bao?

Mai đi rồi áo đừng quên khoát
Đêm mờ sương làm đẩm vai gầy
Tình cút bắt nghe tình đi lạc
Tôi tìm em
ngày cũng tỉnh say

NK



Thứ Năm, 3 tháng 12, 2015

DƯỚI GIÓ GIANG HỒ

Tay nải giang hồ quẩy lên vai
Nhẹ tênh đồ đạc-nặng tháng ngày
Lại trôi lại cuốn vào lốc xoáy
Lại trống quanh mình-chẳng còn ai!

Hai bánh xe lăn, đường muôn dặm
Một hồn thương tật,góc con con
Một ta ngơ ngác bùn bụi lấm
Một giấc chiêm bao đã mỏi mòn

Đôi cánh tay gầy đang cố giữ
Giữ chiều ở lại với khói lam
Giữ cánh buồm xa đừng viễn xứ
Giữ con tim mệt muốn yên nằm

Chừng đó mặt người,nơi tới lui
Hương xưa khe khẻ lãng quên mùi
Ngụp lặn hơi mình ao quê lạ
Đục trong sao cũng sẽ chôn vùi

NK

THẦY VẼ NÓI

HÀNG TẶC TỬ
(không phải HÀN MẶC TỬ,Hàng này có đuôi G)

Sao em không vào phòng máy lạnh?
Có làm ăn cũng bớt đổ mồ hôi!
Anh đâu thích xếp loài viêm cánh!
Lỡ có mùi chi-Lỗi tại Trời!

Anh muốn nhìn em không có áo!
Trắng xanh vàng tím đẹp gì đâu!
Đúng nghĩa khỏa thân hơi tàn bạo
Vẽ xong đắng họng,nhức cái đầu

Mơ một làn da-một làn da!
Trắng hơn chiếc áo của người ta
Ở nơi kín đáo nào ai biết
Quậy một chút thôi sẽ đục mà!

NK




Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

MAI RỒI


Tôi đi miền xa
Em về quê lạ
Sống ngày qua loa
Lòng quên hối hả

Dặm dài bôn ba
Chưa từng mặc cả
Đường trần xót xa
Người thân nên lạ

Vạn nẻo phồn hoa
Gây hồn chai đá
Vỗ về thân ta
Chỉ còn hoa lá

Từng đêm ngân nga
Ru hời yên dạ
Giang hồ lân la
Đời xui nấn ná

Một bọc xương da
Rồi mai mục rả
nghẹn lời câu ca
giữa đêm la đà

Người còn trong ta
Tiếng yêu ngọc ngà

NK

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

VAN...

Thôi em đừng đeo đuổi tôi thêm!
Cùng Trời cuối Đất chưa buông tha khoan thứ
Hoành hành tác quái không thua loài quỷ dữ
Điêu ngoa nhẫn tâm ngụy dị tựa hồ ly
Tôi van em-Mau rời bỏ tôi đi!
Hỡi những lời thơ chán chường ngạo mạn!
Sẽ có lúc phơi bày đầy khốn nạn
Lẩm cẩm già nua tội nghiệp không ngờ
Cớ chi đời luôn vương nợ với thơ?
Cơn hấp hối mãi thèm câu trăn trở
Còn yêu ai khi héo mòn tiếng thở
Tẩn liệm rồi bật dậy níu con tim
Biết lao lung chẳng rủ bỏ được em
Ý tàn tật rủa nguyền tơ giai ngẫu…

Dù đã có cận kề vui một dạo
Nay nhạt tình đừng đeo đuổi tôi thêm
Xin an lòng làm góa phụ đi em!
Tôi nhắm mắt
Em làm gì tôi được?

NK




CÒN NGOÀI CỬA

Nam mô!Theo màu nâu sồng ấy
Ta nhặt thừa cặn giới vô ưu
Hiềm đứng thẳng nên chưa quen quỳ lạy
Phật ở trong ta-no chán oan cừu

Nếu A-men Chúa bạt tai lần nữa!
Hoang đàng dây nhơ nhuốc giáo đường
Em cứu rỗi-thành con Chiên chày bựa
Ngày có ta-khàn đục cả tiếng chuông!

Vì Chúa Phật không dẫn ta về lối
Để một mình lang bạc mất hướng đi
Nên năm tháng tội cứ chồng thêm tội
Ừ!Riết quen,còn quên biết tội gì!

Trên cao quá,bàn tay nào vói tới?
Không có em,có Chúa để làm gì?
Chùa hương tỏa vô biên thì cứ đợi
Ta tìm em,xong dẫn đến quy y!

NK