VAN...
Thôi em đừng đeo đuổi tôi thêm!
Cùng Trời cuối Đất chưa buông tha khoan thứ
Hoành hành tác quái không thua loài quỷ dữ
Điêu ngoa nhẫn tâm ngụy dị tựa hồ ly
Tôi van em-Mau rời bỏ tôi đi!
Hỡi những lời thơ chán chường ngạo mạn!
Sẽ có lúc phơi bày đầy khốn nạn
Lẩm cẩm già nua tội nghiệp không ngờ
Cớ chi đời luôn vương nợ với thơ?
Cơn hấp hối mãi thèm câu trăn trở
Còn yêu ai khi héo mòn tiếng thở
Tẩn liệm rồi bật dậy níu con tim
Biết lao lung chẳng rủ bỏ được em
Ý tàn tật rủa nguyền tơ giai ngẫu…
Dù đã có cận kề vui một dạo
Nay nhạt tình đừng đeo đuổi tôi thêm
Xin an lòng làm góa phụ đi em!
Tôi nhắm mắt
Em làm gì tôi được?
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ