CẠN!
Rưng rưng đường tơ đã nhạt nhòa
Rưng rưng lời thơ chực khóc òa
Ta xây phận mình trong tổ kén
chống trăm điều ngang trái-điêu ngoa
Lâm râm hàng mưa tựa kinh buồn
Lâm râm lời thương sắp cạn nguồn
Hững hờ qua tay vài giọt nắng
Ta-café nguội-quên cũng nên(?)
Lưa thưa vầng mây che ngang đầu
Lưa thưa tình băng qua bên đời
Ngập ngừng gót chân về chốn cũ
Triệu người quen đều đã qua cầu
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ