CHẤP NHẬN
Mình nghe tiếng thở mình đông lại
Khói trắng phà ra phủ che Trời
Quên mùa lá rụng môi se lại
Đã bấy tháng ngày thương có vơi!?
Em nhặt vô tình mưa bụi bay
Tôi đan ngón sót tiếng canh chầy
Nấp giữa không cùng đường mê mãi
Một con Én lẻ-đã lạc bầy!
Ủ nốt mùa Đông, đóng băng hồn
Vò cay bạc hạnh,dẫm đường trơn
Trượt qua điên đảo,cười chua chát
Tha thứ nhân gian đủ ngạo cuồng
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ