Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

BỚI ĐÀO


Về ngang qua trường cũ

Gốc Phượng xưa cỗi già

Mờ đâu còn nét chữ

Khắc tên em và ta

 

Về ngang qua lối cũ

Thưở nào còn đón đưa

Cỏ thẩn thờ xám úa

Tường phủ phàng gió mưa
 

Về ngang qua quán cũ

Góc nhỏ ghế la đà

Không em ngồi đây nữa

Gió chiều thôi thổi qua

 

Về ngang qua tình cũ

Ký ức nay vẫn đầy

Trùng trùng men quá khứ

Tưởng như vừa mới đây

 

Về ngang ta hồn cũ

Mệt nhoài lắm vết thương

Mỏi mòn trông một thứ

Mà…xa vời nghìn phương

 

Về trông trang thơ cũ

Rũ mềm chút tư tương

Đời ơi sao ngắn vậy!

Những mong manh vô thường

 

NK

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

TRẢ LẠI EM


Trả em mơ ước từng nuôi dưỡng

Đã mỏi mòn dần theo tháng năm

Hè treo mấy mảnh trên đầu Phượng

Ta vội … đời ve … sắp yên nằm

 

Trả em thơ vụng tình ngây dại

Viết để dâng lòng-để trách than

Mực nhòe trang lệ ngày đau ấy

Bây giờ thôi hết-Chỉ hồn hoang!

 

Trả em hò hẹn thầm van vái

Những tưởng đâu là nợ ba sinh

Mưa chiều đổ xuống … hay chưa phải

Phí  trót lầm than mớ vụng tình

 

Trả em hoa lá vườn Xuân cũ

Không còn mong đợi nụ tình xa

Rời Thu ngập xác chân cô phụ

Gót mỏng lãng du khóc nhớ nhà

 

Trả em đáy mắt lời gai nhọn

Đâm suốt hồn mơ nhói xuyên tim

Ta đời dâu bễ quên khơi trọn

Vật vã chìm sâu những kiếm tìm

 

Trả em môi thắm màu kiêu hãnh

Chỉ ngắm đà tan lửa oán hờn

Giận người còn để bờ môi lạnh

Dù sông với núi đã gần hơn

 

Trả em tiếng nấc chiều mưa đổ

Nhòa bóng hình ai cuối nẻo đường

Ta về góp nhặt xây phần mộ

Chôn chặc trong lòng nửa tiếng thương.

 

Trả em sông núi ngàn sau đợi

Mang chút hình hài bụi cát len

Vài ba năm nữa ai đào xới

Xương cốt hòa tan với đất bằng

 

NK

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

MẮNG CHO BỎ GHÉT!


 

Em ngốc lắm!

Cưa hoài không thèm đổ!

Chưa ngã lòng hãy giả bộ liu xiu

Để cho ta cố gắng đốt lửa yêu

Còn cháy kịp thưở trần gian chưa tắt

Đừng thờ ơ,có bao ngày trước mặt?

Đi hết quãng dài không hối hận sao em?

Lắm so đo máu cũng chảy về tim

Chờ đến đích hẳn mười năm lần lửa…

 

Gặp một bữa hãy cố mừng một bữa

Khi trôi xa có kéo lại được đâu?

Như anh đây nuối tiếc lúc bạc đầu

Còn trống lạnh một bên đêm dài thẳm…

 

Em ngốc lắm!

Trời cho mà không nhận!

Tài sản nặng cân-hơn bảy chục ký-nhẹ sao?

Tính sơ sơ hời hơn cả nuôi heo

Không mất cám mà bỗng dưng có thịt!...

 

Em lại được- xài tài anh bằng thích

Nhiều lắm nghe!Trò bé đến trò to!

Ngồi xe tựa đầu-lưng vững chẳng phải lo

Uống ăn vi vu-bếp núc anh số một

Ra đường có bảo kê-về nhà làm gối tốt

Chuyện với cao không phải cậy nhờ chi

Lạnh cho rúc hông,nóng quạt tức thì

Sáng có điểm tâm,café thơm miệng

Tối nhạc và thơ,mắt môi trò chuyện

Đủng đỉnh một thời-khó nhọc gì đâu!?

Vội vàng lên!Chớ để thêm lâu…

Không có lẽ!?Bắt anh chờ mười năm nữa!?

Lúc ấy nhỉ?Chắc (anh) bấy nhầy như sứa…

Người vất đi-Chó cũng chẳng thèm tha

Vậy nên không đợi mãi đâu nha!

 

NK

LẠ CHƯA!


Ô hay!Khoàng cách nào đo được!

Có lúc thật gần…lúc thật xa

Tủi thân ngóng đợi từ sau trước

Lối nhỏ có lần em bước qua

 

Ô hay!Lưng lạnh chưa vừa ấm

Nỡ để phí hoài lúc tuổi xanh?

Em còn ray rức duyên hay phận?

Không nhớ bên đời vẫn có anh?

 

Ô hay!Tóc rối chiều đơn lẻ

Có thưở mong tình phủ ấm vai?

Em đi dáng nhỏ vơi thương lệ

Anh đã rơi giòng vụng tối nay

 

Ô hay!Mắt biếc sâu sâu ấy

Một lần nông nỗi nhớ người dưng

Có bao giờ hỏi sao sóng dậy?

Ở đáy hồn anh-Mộng đã từng!

 

Ô hay!Môi nhạt quên hò hẹn

Nóng bỏng chờ nhau đến bao giờ?

Để khi tàn cuộc người không đến

Môi ủ ê sầu-Tim ngẩn ngơ!

 

Ô hay!Lời thốt chưa yêu mến

Nhìn qua lúng túng mắt dưới chân

Van em đừng để thuyền lơi bến

Rồi sẽ tàn phai chút duyên phần

 

NK