PHIỀN!
Ta rơi ra từ lụy phiền ngụy trá
Biết tâm can bất lực trước thế thời
Mua chẳng xuể một đôi điều thức giả
Đem thân mình so thử món đồ chơi
Giá bán mua chưa bao giờ là tiền bạc
Vài nụ cười hiếm ai ngã giá cho
Sai ngôn ngữ thương lượng rồi chua chát
Muộn màng đau
Có ai hiểu bao giờ!
Rồi trăm năm là con đường độc đạo
Từ man khai ai cũng giữ riêng phần
Tồn tại được đâu chỉ là cơm áo!
Múa may hoài có chắc đã thành Nhân?
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ