MANG ĐẾN BAO GIỜ
Ta vẫn nhìn em bằng ánh mắt xưa
Chưa từng có một lần ngưng tha thiết
Trái tim
cỗi già theo thời gian nhưng không kịp
Vơi yêu thương và vơi chút bận lòng
Hỏi
ngàn lần
Em có nhớ tôi không?
Trong tiềm thức ngày hôm qua vừa đi khuất
Chưa so
đo về những điều được mất
Vốn tâm linh Còn đầy ắp vẹn nguyên
Cho dù gì Trắc trở
chuyện nghiệp duyên
Duyên và nghiệp trêu người còn chưa đủ?
Dại dột là ta-yêu
người muôn năm cũ!
Hồn vẫn bâng khuâng như còn đến bây giờ
Ông Đồ già xưa Cần
mẫn vẽ chữ thơ
Ta người đương đại Cũng khòm lưng vác nét
Cỗ Kim hùn vai nhau giữ
tình thơ đừng chóng chết
Mà xót bờ môi con tạo đã xoay vần
Mặn từ trong tim
Lệ
chứa trong thân
Cổng con mắt để người nhìn khép lại
Chúa từ trên cao lắc đầu
ngán ngại
Phật cũng thở dài bất nhẫn dang xa
Triệu người quen Ai người đã thân
ta?
Đời nhuốm bệnh tiếng lòng ho khục khặc
Úm ba la! Thần Thánh tựu tề
Quỹ Ma tụ
tập
Đánh nhau đi cho ngã ngũ nguồn cơn
Biết gì chăng?
Thà về thuở tay trơn
Ngồi
vẽ thơ như ngày xưa
Cũng còn hay chán!
Mơ được nhìn nhau nên hồn bấn loạn!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ