KHI NGƯỜI YÊU TÔI KHÓC
Cầu vồng chợt vắt ngang mây
Vạn thanh thiên lệ phủ đầy nhân gian
Ôi chao!Ai tổn thương nàng?
Giọt buồn vừa trượt chạm môi
Giọt đau thánh thót đã rời mi hoen
Ngày dường muốn biến thành đêm
Biển không đủ chứa lệ em tuôn trào
Ngập tràn đến tận non cao
Mồ côi tôi đứng
Vụng chào tang thương
Lệ nồng cũng đượm dư hương
Mơ tôi làm võng đưa buồn cho ai
Đong đưa một khắc trang đài
Đong đưa một cõi hình hài mơ si!
Em còn dấu lệ hoen mi
Tôi còn ngơ ngẩn chân đi lạc loài
Ngày mai sẽ có còn nay?
Một đôi mắt ngọc chớp bày bão giông?
Chỉ vừa lắng cả dòng sông
Chỉ như đem gội sóng lòng cuồng xô
Tụng thầm hai tiếng Nam Mô!
Nín đi em
Kẻo hồ đồ thế nhân!
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ