Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

YÊN TÂM TA HIỂU CHUYỆN RỒI

Người thiếu phụ làm lại từ tuổi năm mươi
Vẫn mang đậm nét cuời rạng rỡ
Em có trong tay một chân trời mới mở
Gấm vóc nào có đủ ấm không em?

Chắc là hơn bàn tay trống ta mềm
Từng run rẫy bơ vơ chiều níu kéo
Của đáng tội-khác chi cành hoa héo!
Mang dâng ai nhạt nhẻo cả lời thơ

Nên tầm thường xa lạ với giấc mơ
Thời con gái bao lần em đã ước
Em lục lọi kiếm tìm sau trước
Chung quanh ta rốt cuộc chằng có gì

Để men tình cũng mau chóng suy vi
Nhen mầm đổ vỡ lớn dần trong hai đứa
Đời có khúc dỗ dành nhau từng bữa
Rồi thốt nhiên lạnh toát mặc áo quan

Xin từ nay đường rộng giữa nhân gian
Đừng tiễn biệt dù có lần thân gá nghĩa
Sẽ có một ngày chúng mình thấm thía
Đời đâu phải là mật ngọt như mong

Ai bảo ai tìm cớ đổi thay lòng
Mà cùng quẩn làm nghèo đi ký ức
Ai đã đau hơn? Ai người chất ngất?
Mua ở đi-Để quên chuyện hư vời

Thôi chuyện đời mình cũng thứ đùa chơi!

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ