Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015

KHÓ HIỂU NHẤT VẪN LÀ...

Đàn bà!
Có khi còn dã man hơn thú dữ
Lúc coi nhân tình là vật sở hữu cất riêng
Tất cả những gì đã chấm phải giữ nguyên
Không sứt mẻ tơ hào
Không dấu hằn tì vết
Có chút bợn giây vào,hiển nhiên đi mà chết!
Vật vã trăm chiều cũng lại là đàn ông
Mỡ với Mèo-đời muôn thưở bất công
Ăn thì khổ,không ăn thì bị mắng
Đã ăn rồi xin vui lòng ngậm đắng
Nuốt cay vào chấp nhận kiếp lầm than
Cầu cho Trời gặp gỡ kẻ hiền ngoan
Bằng phận số hẩm hiu đành chịu

Em không biết hay giả vờ không hiểu?
Cuộc tình nào cũng mặn chát vị đời
Vá víu nhau nào phải trò chơi
Để bất chấp sẳn sàng làm sứt mẻ
Để đóng nắp thời huy hoàng son trẻ
Phó thác mạng mình vào tay kẻ cuồng ngông
Bao nhiêu lụy phiền vẫn cứ bảo rằng không
Không đủ đầy cho lòng tham vô đáy
Hỏi trên đời đã có vừa được mấy?
Để đàn bà an phận chịu cười vui!

NK

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ