Biết rồi!
Em đài trang cao quý
Lạc nhân gian vớ phải củi khô
Túng thế nên đành chịu hàm hồ
Gá tạm bợ,tùng quyền khi cơ nhỡ
Biết rồi!
Tất cả những muộn phiền trắc trở
Là do ta không đủ sức đắp bồi
Cuộc cờ này tạo hóa khéo đùa chơi
Cơn thúc bách chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thơ chất đống chưa đủ mùi thi vị
Vòng tay ôm thấp thỏm mức đong đầy
Lời trần tình luôn chất chứa thẳng ngay
Không có cánh,không pha dòng mật ngọt…
Khi thủ thỉ vẫn ngầm cay như ớt
Lúc giao hòa còn đắng giọt chiêm bao
Không đủ can trường đảm nhận tiếng “vì nhau”
Và tình ái hóa thành bao xiềng xích…
Biết rồi!
Trả giá cho nửa đời tịch mịch
Là đêm nằm ác mộng phủ quanh mơ
Dù kế bên là người ngọc thơm tho
Vẫn còn đó,một nửa đời trần tục
Biết rồi!
Khi khốn khó phải trườn lên cái nhục
Cái nhục từ người và cái nhục từ em
Ta van xin đuối sức lạc tiếng mình
Khi quỷ dữ trong em thành bạo chúa…
Đời ngập ngụa,linh hồn mình ngập ngụa
Tình bỗng thành một thứ để đổi trao
Giá cả nhiêu khê
Tính toán ồn ào
Dập tắt lịm thi thơ ngày gặp lại
Ta biết!
Mộng mơ là sợi dây oan trái
Cột đời ta vào những thứ tầm thường
Tình duyên là nghiệp chướng chẳng hơn
Gánh gồng hết nhu cầu trong kiếp sống
Bãi hoãi tay chân mệt nhoài chèo chống
Mong qua nhanh sáng-chiều-tối một ngày
Ta biết!
Em đài trang rất khó để đổi thay
Tình yêu cũng vậy,kiêm thi thơ và vật chất
Ta biết!
Khi đồng khô chim trời bay đi mất
Nhưng không biết rằng
Chim bay rồi còn oán trách người nuôi
NK