LÃNG ĐÃNG CHO TÌNH YÊU
Tâm mê đắm trong vũng vụng tình màu sám hối
Ai bên Trời
môi nhạt trám
vỡ hoàng hôn
Lại lần đau mà chẳng hiểu để nên khôn
Lời chia biệt vọng miên mang đâu đó
Ép lòng yêu giành cơn đau khốn khó
Cố đưa người về giữa nhịp con tim
Đã là em
Sau rốt lại là em
Mà xa lạ ngở ngàn cơn mê đắng
Ngày không gặp
Bầu Trời nghe quạnh vắng
Bước chân mòn lầy lội khuấy dư âm
Nếu có còn yêu!
sao vẫn cứ chọn âm thầm?
Câu trách cứ bất ngờ bùng lên xa xót
Thử cố còn yêu!
Hòa vào khi choáng ngợp!
Hương vị tình qua da thịt sát gần nhau
Em là ai?
Cớ chi nồng nhiệt lúc bắt đầu
Mà ngần ngại đi cùng ta đoạn kết?
Mình đùa nhau
Giá như ngày mai chết!
Ai bỏ ai?
Đứa nào bỏ đứa nào?
Còn chút thời gian
Nỡ để mắt xanh xao
Và môi ướt chỉ vì luôn cầu ước!
Anh sẽ dạ vâng chỉ khi mình nắm được
Trọn bờ vai-vòng ngực vóc thiên thần
Đừng dỗi hờn anh về câu chuyện trao thân
Trao rồi hết sao không cầm bản án!
NK
Nhãn: THƠ CŨ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ