TÔI ƠI ĐỪNG BI PHẨN
Tải giùm ta cõi hồn trần nặng trĩu
Chở nhau buồn thả giữa cuộc ái ân
Nghe xôn xao rờn rợn khắp châu thân
Ngồi đếm tuổi biết vừa qua bản ngã
Tròn nhàm chán với xông xênh xa mã
Đủ bâng quơ cùng danh vọng công hầu
Khát được lần thực sự tiếng có nhau
Cho rã rượi chiều thâm tâm nương náu
Đâu trong ta-cố chan hòa lệ máu?
Đọc kinh cầu dù vốn phận ngoại lai
Ngó chim trời thăm thẳm một đường bay
Gục quỵ xuống không còn chi bám víu
Sổ lồng chưa-vệt đàn hằn chi điểu!
Khối bi thương hòa đắng ngậm chưa tan
Người là đau!Là bi hận trăm đàng
Đang ve vuốt phỉnh phờ con tim lạnh
Xin nhẫn tâm xé luôn thành trăm mảnh
Rãi khắp cùng thiên hạ để ta vui
Không ấm êm khi tìm giấc ngủ vùi
Tự dối gạt được hòa cùng gió bụi
Tình mấy bữa tưởng đâu rằng ngắn ngủi
Sao bao la đủ trói vạn mối hồn
Người cô đơn-Ta cũng vội cô đơn!
Để tìm biết cuộc xuân xanh dâu bễ
Đời vẫn thế-lòng ai đang vẫn thế!
Nhập thế rồi,lưu luyến để chưa cam
Môi này đây!Rồi mắt cũng tham lam!
Say đuổi bắt ươm ngục tù vây kín
Mai ai rõ với bốn bê câm nín
Hỏi nhau rằng đã thắm vội hay chưa?
Trách chi Trời cũng vội nắng-vội mưa
Thả nghèn nghẹn cho ta lần say khướt
Mùa vui lại-có đượm nồng hơn trước?
Ta hỏi người hay hỏi lại mình ta?
Rời nhau chưa-tình đặc sánh mù lòa
Mà tâm sự lại đưa vào khâm liệm!
NK
Nhãn: THƠ CŨ
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ