CỔ XƯA TẤM ÁO CHE ĐỜI
Nghe đánh mất cả thế gian còn lại
Người về đâu cho bão tố bùng lên
Ngày và đêm đà lẫn lộn trắng đen
Chiều hí hoáy vẽ chữ tình sót nét
Con tim già đập nhịp chờ thấm mệt
Tiệc nhân gian bày giữa chốn không người
Ghế bàn neo trên vực thằm chơi vơi
Thú dằn vặt chà đau thương âm ỉ
Trời xối nước tát vào lòng đố kỵ
Chuyện sân si vò vỏ biết bao lần
Che không kham làn da thịt trắng ngần
Hờ hững bẹo cho đời vờ quay quắc
Mai con chữ gục xuống thềm đợi chết
Ta có một lần ướt sủng mộng giao hoan
Đường dẫu thêm khuya
Hồn dẫu miên man
Ừ!
Đặc quánh
Khối ỡm ờ
Chưa trút
NK
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ